QUỶ ẤN - Trang 870

Lão Xèng cùng với Thước cũng kính cẩn cúi chào thầy Lương. Hòa vào
màn sương mờ buổi sớm, thầy Lương khuất dần rồi đi mất.

[……]

“ Ríu..rít….ríu…rít “

Tiếng chim rừng hót vang trêи những cành cây để đón chào một ngày mới,
đã đi được một quãng đường khá xa, cũng đã rời khỏi bản của lão Xèng.
Lúc này, thầy Lương ngồi nghỉ mệt dưới một gốc cây tỏa bóng mát. Mở tay
nải lấy cơm nắm mang theo ăn đường, bỗng thầy Lương thấy bên trong tay
nải của mình còn có một bọc vải màu nâu to bằng nắm tay.

Khẽ cầm bọc vải ấy lên, nó khá là nặng, mở bọc vải ra, thầy Lương cười
lớn rồi gật gù tâm đắc :

— Đồ quỷ, hóa ra đây chính là thứ giúp cậu dám đứng trước mặt ta và
khẳng định chắc nịch về tương lai của cô bé như vậy……Giỏi, giỏi
lắm……Ta quên mất rằng, cậu đã từng đến được con suối đó…..Khà khà
khà, bảo sao từ lúc đi tới giờ, ta cứ thấy tay nải nặng hơn bình
thường…..Ha ha ha……Ha ha ha.

Ăn xong nắm cơm, thầy Lương đứng dậy tiếp tục lên đường. Chẳng ai biết
thầy Lương sẽ đi đâu tiếp theo, nhưng chắc chắn một điều, mỗi nơi mà thầy
đi qua đều để lại cho những người có cơ duyên gặp thầy một cảm xúc lắng
đọng, một lòng biết ơn sâu sắc. Và cứ như thế, giai thoại về một ông lão
người Tàu lang bạt khắp nơi trêи mọi miền đất nước Việt Nam lại được
người đời truyền tai nhau với cái tên : THẦY TÀU.

———- The End ———

Lời Kết :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.