QUỶ ẤN - Trang 868

luôn được ví như viên minh châu trân quý nhất trêи thế gian này. Ta nghĩ
đó là một cái tên đẹp.

Lão Xèng gật gù tâm đắc, Thước bế con gái lên rồi cười lớn :

— Ha ha ha…..Minh Châu, từ nay tên của con sẽ là Minh Châu.

Đứa bé dường như cũng thích cái tên này, nó đưa tay chạm vào mặt Thước
rồi cười khúc khích, miệng bập bẹ :

— Minh…..Châu…..Hi…hi…hi…..Minh…..Châu.

[…….]

Sau 3 ngày nghỉ ngơi, thầy Lương cùng lão Xèng, Thước và toàn bộ người
dân rời khỏi làng sương mù, điểm đến không đâu khác chính là bản làng
nơi lão Xèng đang sống. Với sắp xếp của lão Xèng cùng với đó là sự giúp
đỡ của tất cả người dân trong bản, không quá khó khăn để dân làng sương
mù có thể hòa nhập. Bởi đúng như lời lão Xèng nói, cho dù có là ai và ở
đâu đi chăng nữa thì họ vẫn là đồng bào, là người Việt Nam. Càng lúc khó
khăn, họ lại càng thể hiện một tinh thần đoàn kết tuyệt vời. Ngay trong đêm
đầu tiên họ đã quây quần, cùng nhau đốt lửa trại, nắm chặt tay nhau tạo
thành một vòng tròn bao quanh đống lửa lớn để cùng nhau ca hát, nhảy
múa. Những tiếng cồng, tiếng chiêng, cùng với đó là những tiếng hô vang
đồng điệu, lúc trầm, lúc bổng, tất cả kết hợp lại với nhau giống như một
bản hùng ca nơi núi rừng kỳ vĩ.

Thầy Lương gọi đó là : Khúc Khải Hoàn.

Ở lại bản của lão Xèng thêm 2 ngày, thầy Lương quyết định rời đi. Dù
Thước và lão Xèng ra sức nài nỉ thầy ở lại, nhưng thầy Lương nói :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.