tranh vẽ. Ngay khi tâm thần thất thủ đến ranh giới sắp mê loạn, cậu nhanh
chóng ở trong đầu thay thành heo Peppa màu hồng, lập tức lông tơ cả người
dựng đứng.
Ngụy Duyên Khanh: "Tự cậu tới, hay là để tôi ôm?"
Dương Nguyên Nhất do dự: "Sếp, tôi thích đàn ông."
Ngụy Duyên Khanh mặt không cảm xúc: "Thật trùng hợp, tôi cũng
vậy."
Dương Nguyên Nhất quả quyết trùm chăn lên đỉnh đầu, Ngụy Duyên
Khanh đột nhiên vươn tay chụp mu bàn tay cậu, kéo chăn ra: "Đi ngủ. Tôi
không buồn ngủ." Dương Nguyên Nhất do dự, anh liền nói: "Do dự nữa, tôi
sẽ ôm cậu lên giường."
Nghe vậy, Dương Nguyên Nhất mới ôm chăn chậm chạp leo lên
giường, ôm chặt cánh tay, ngửa mặt nhìn trần nhà: "Sếp, anh thật tốt." Cậu
nghiêng đầu nhìn Ngụy Duyên Khanh, mỉm cười: "Kỳ thực anh không
thích nam đúng không?"
"Tôi không thích đàn ông." Ngụy Duyên Khanh xắn tay áo, rũ mắt:
"Tôi chỉ thích vợ tôi."
Dương Nguyên Nhất kinh ngạc: "Sếp cũng kết hôn rồi?"
Ngụy Duyên Khanh: "Ừ."
"Phu nhân đâu?" Dương Nguyên Nhất thốt ra hai chữ "phu nhân", có
vẻ có chút cung kính nhưng không che giấu hiếu kỳ trong lòng.
Ngụy Duyên Khanh trầm mặc một lúc: "Đang thủ tiết." Trong giọng
nói mang theo phiền muộn không dễ phát hiện.
Dương Nguyên Nhất lúng túng: "Sếp đúng là biết nói đùa."