QUỶ SỰ VÔ TẬN - Trang 198

Phong cảnh trên phố ngoại trừ cây xanh cùng bụi rậm thì màu sắc

cũng không quá đẹp. Bởi vậy khi hai màu trắng đen cực kỳ dễ thấy của
Ngụy Duyên Khanh tôn lên, những thứ kia đều trở thành bối cảnh.

Dương Nguyên Nhất đi tới bên cạnh anh, tùy tiện hỏi: "Sếp rất thích

màu đen sao?" Cậu đột nhiên nhớ tới lúc chồng trước còn sống, anh ấy luôn
mặc đồ trắng. Vốn đã đủ tái nhợt, mỗi lần mặc đồ trắng xuất hiện đều giống
như mang theo linh đường.

Ngụy Duyên Khanh liếc xéo cậu, cười lạnh: "Không thích."

"Vậy tại sao luôn mặc đồ đen?"

"Hiệu quả tự mang mộ phần." Đồ đen, hoa trắng, không phải là đang

đi thăm mộ sao?

Dương Nguyên Nhất: "À." Sếp cười lạnh nói chuyện vô cùng có uy.

Lúc bọn họ đi ăn sáng, bữa sáng còn chưa bưng lên, La Khiết Nhụy

liền gọi điện thoại tới. Chẳng qua mới vừa kết nối liền truyền đến tiếng cầu
cứu của Trịnh tiên sinh. Trịnh tiên sinh kêu khóc: "Xin các người mau cứu
tôi! Tôi sai rồi tôi sai rồi, tôi có mắt như mù, hai vị, cầu xin hai vị cứu tôi.
Bao nhiêu tiền tôi cũng trả!"

Ngụy Duyên Khanh dùng đầu đũa gõ bàn, lạnh nhạt nói: "Tắt máy, ăn

cơm."

"Xin lỗi Trịnh tiên sinh, chín giờ mới đi làm, hiện tại không làm việc."

Dương Nguyên Nhất nghe lời cúp điện thoại, Trịnh tiên sinh gọi liên tục
vài lần cũng không nhận.

Hai người yên tĩnh dùng bữa, sau khi ăn xong mới chậm chạp đến nhà

La Khiết Nhụy. Trịnh tiên sinh xoa xoa tay ra nghênh đón hai người, đầu
tiên là mỉm cười lấy lòng, sau đó một phen khóc lóc kể lể, cuối cùng mới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.