QUỶ SỰ VÔ TẬN - Trang 379

Dương Nguyên Nhất: “Có người nào chết không?”

Tưởng Thành Thiên hoảng hốt: “Có! Tài xế đưa tụi em tới!”

Dương Nguyên Nhất: “Chết như thế nào?”

Tưởng Thành Thiên: “Bị chém chết. Lúc đó hắn với tụi em trốn trong

xe, nửa đêm bị chém chết, trên người có hơn mười nhát, máu thịt mơ hồ.
Chúng em cũng ngủ trong xe nhưng lại không biết, cảm giác thật đáng sợ.
Vốn muốn báo cảnh sát, nhưng không có sóng. Người trong trấn hoàn toàn
không quan tâm chúng em.”

Dương Nguyên Nhất gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó lại hỏi: “Lúc các em

tới có nghe thấy ca dao kỳ quái nào không?”

Cô gái nói: “Có. Lúc tụi em tới nhầm chỗ, sương mù dày đặc, em với

tài xế xuống xe muốn hỏi đường. Thế nhưng trong sương mù dày đặc, thứ
nghe thấy đầu tiên là ca dao kỳ quái, cái gì mà ‘Chém ba cô bốn mươi
nhát’, ‘Chém mẹ mình bốn mươi mốt nhát’, rất kỳ quái. Chúng em không
để ý, nhìn thấy trong sương mù xuất hiện một người phụ nữ mặc váy dài,
đưa lưng về phía tụi em. Hình như là cô ấy đang hát, tụi em tò mò nên nói
chuyện với cổ nhưng cổ không thèm quan tâm. Chúng em muốn vòng qua
cô ấy, nhưng tài xế sắc mặt khó coi lôi em đi. Sau đó tài xế nói với tụi em,
hắn thấy người phụ nữ hát ca dao kia không có mặt.”

Dương Nguyên Nhất: “Tôi biết rồi. Tạm thời các em ngủ ở đây một

đêm đi, tôi sẽ ở lại đây.”

Nói xong, những người khác thở phào nhẹ nhõm, tự dưng cảm thấy an

tâm.

Dương Nguyên Nhất quan sát kỹ hũ tro cốt trên điện thờ, cuối cùng

ánh mắt nhìn đến bảy con rối ở phía trên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.