QUỶ SỰ VÔ TẬN - Trang 378

Cậu chạy đi ngăn cản người phụ nữ kia, linh hoạt xảo quyệt quấn lấy

cô ta, hoàn toàn chọc giận người phụ nữ này. Thế nhưng dưới sự bảo vệ của
Dương Nguyên Nhất, cô ta cũng không có cách nào giết mấy người đang
mê man này, hơn nữa cho dù muốn hao hết thể lực của Dương Nguyên
Nhất cũng không được, bởi vì mưa sắp tạnh.

Lúc mưa gần tạnh, người phụ nữ mặc váy không cam lòng liếc nhìn

mấy thanh niên trong sương phòng, kéo rìu nhanh chóng bỏ đi.

Dương Nguyên Nhất không đuổi theo, giắt baton bên hông, hai tay

chống đầu gối thở mạnh. Lồng ngực vô cùng đau đớn, bởi vì vận động kịch
liệt nên bắp chân và cánh tay đều run lên. Cậu nghiêng đầu nhìn học sinh
đã tỉnh lại đang ở trong chính điện: “Mau gọi bạn của cậu dậy.”

Người này tận mắt chứng kiến tất cả, đương nhiên có thể nhìn ra

người phụ nữ cầm rìu không bình thường. Mà dưới tình huống kịch liệt như
vậy mà bạn hắn lại ngủ say sưa, rõ ràng là có biến. Về phần mình, hắn sờ
máu trên đầu, nếu không phải người này đột nhiên xuất hiện thì e rằng hắn
đã bị chém đầu.

Tưởng Thành Thiên nghĩ mà sợ, chạy ù đến sương phòng đánh thức

bạn của mình, bên trong có ba người hai nữ một nam. Sau khi bọn họ tỉnh
dậy nghe Tưởng Thành Thiên kể lại cũng tái mắt, hoảng sợ không thôi.

Dương Nguyên Nhất nghỉ ngơi xong xuôi, khôi phục lại rồi đưa bọn

họ vào chính điện nhà thờ tổ: “Lúc nãy cô ta kiêng kỵ nơi đây, vào không
được, mọi người trốn ở đây khá an toàn. Tại sao mọi người lại đến trấn Hòa
Bình?”

Tưởng Thành Thiên khá can đảm, dẫn đầu đứng ra nói: “Chúng em

đều là học sinh cùng trường, bởi vì gần tốt nghiệp nên hẹn nhau đến huyện
Ngô du lịch. Nghe nói trấn Hòa Bình ở gần hồ là một cổ trấn, cho nên sang
đó, thế nhưng không ngờ bị nhốt tới đây không ra được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.