QUỶ SỰ VÔ TẬN - Trang 376

mắt hoa lên, phát hiện cô ta đã điên cuồng tới trước mặt, rìu bổ xuống. Cậu
dùng baton chống đỡ, từ cổ tay đến cả cánh tay đều run đến tê dại.

Cô ta rất cao, là thân hình của phụ nữ nước ngoài, không thấy rõ mặt,

giống như là không có ngũ quan. Một nhát rìu của cô ta bị chặn lại, lập tức
một nhát khác bổ xuống, mặc dù bổ lung tung nhưng rất mạnh, mỗi lần đều
làm cánh tay Dương Nguyên Nhất run đến tê dại.

Dương Nguyên Nhất lùi về sau mấy bước, đứng trong cơn mưa xối xả,

toàn thân đều ướt, lắc lắc cánh tay tê dại, xoay người chạy khi phụ nữ mặc
váy kia đuổi theo. Cậu muốn chạy ra khỏi cửa hông lúc nãy, nhưng cô ta
túm lấy tấm sắt ném qua, cắm vào trong vách tường chặn cửa, để lại một
cái khe nhỏ không thể đi qua.

Hết cách, Dương Nguyên Nhất không thể làm gì khác hơn là chạy về

phía chánh điện. Tiến vào chánh điện, cũng chính là nơi đặt bài vị trong nhà
thờ tổ. Đương nhiên trên điện thờ không có bài vị, dù sao cũng là nhà thờ
tổ bỏ hoang. Thế nhưng bên trên đặt rất nhiều hũ tro cốt màu trắng, tất cả
đều là tro cốt của người vô danh. Hàng thứ ba, thứ tư, cứ cách hai hũ tro cốt
là có một con rối cao nửa mét, con rối giống như thật, chỉ là để ở chỗ này
có vẻ quỷ dị.

Trừ thứ đó ra, trong nhà thờ tổ rỗng tuếch, không có chỗ trốn. Trong

khoảnh khắc giằng co, cậu phát hiện người phụ nữ mặc váy kia đã đuổi tới
cửa. Thế nhưng cô ta lẩn quẩn ở cửa chứ không tiến vào, giống như kiêng
kỵ thứ gì vậy.

Dương Nguyên Nhất nhìn vô số hũ tro cốt trên điện thờ, rồi nhìn sang

cô ta nhìn chăm chăm như hổ rình mồi. Giằng co chừng nửa giờ, người phụ
nữ mặc váy bỏ đi.

Dương Nguyên Nhất nhíu mày, luôn cảm thấy bất thường. Quả nhiên,

không quá mười phút, cô ta xuất hiện một lần nữa, chẳng qua lần này kéo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.