QUỶ SỰ VÔ TẬN - Trang 374

Ngô Úy: “Về tình hình chung thì mỗi dị văn chỉ sinh một con.” Loại

trừ cái kiểu dị văn không có tiết tháo như Vương Tiểu Hồng nhìn vừa mắt
liền lăn giường, thuộc về giống loài hi hữu. Các dị văn còn lại chung một
loại, nhất là dị văn càng cao cấp, thuộc về trình độ hung tàn vua không gặp
vua.

Dương Nguyên Nhất: “Thực Nhân Cơ trong

《 Huyệt Động 》, hai

đứa trẻ nuốt ngàn kim, chặt ngón út trong

《 Yubikiri 》, bảy đứa trẻ trong

《 Phiên Thằng Dao 》, thuộc về các đồng dao khủng bố khác nhau sản
sinh ra dị văn, còn có dị văn của hai đồng dao khác. Thế nhưng trong nhận
thức và truyền bá của người dân trong trấn, bọn họ nhất trí đó là ‘Oán linh’
—— cho nên dị văn chính là thành quả kết hợp của hai thứ, có được bản
thể và suy nghĩ riêng biệt.”

Ngô Úy tán đồng: “Có thể suy đoán như thế.”

“Muốn tìm được bản thể dị văn thì phải biết chỗ của ‘Oán linh’. Có

thể tìm được ‘Oán linh’ từ trong câu chuyện của nó, Chu Cầm có nhắc tới
nhà thờ tổ bỏ hoang, ngày mai vào đó xem thử.” Dương Nguyên Nhất cho
kết luận.

Ngô Úy không phản đối.

Sau khi mưa tạnh không tiếp tục mưa lần nữa, ba người Triệu Gia

Quang thức đến mười một giờ khuya liền ngáp liên tục, nằm xuống ngủ.
Dương Nguyên Nhất và Ngô Úy bàn nhau thay phiên gác đêm, mới vừa
quyết định xong ai gác trước thì lại nghe được tiếng mưa ‘Ào ào’ xối xả.

Mười một giờ rưỡi khuya, đổ mưa lớn!

Mưa xối xả bất ngờ, người khác không dự tính được. Dương Nguyên

Nhất đứng phắt dậy, lấy baton trong balô ra đi về phía cửa, tiện tay túm lấy
cây dù, không quay đầu lại, nói: “Anh bảo vệ bọn họ, tôi đến nhà thờ tổ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.