QUỶ SỰ VÔ TẬN - Trang 377

theo một học sinh. Học sinh bị kéo lê sang đây, nước mưa đánh vào mặt,
đầu bị đập vào tảng đá chảy máu, vẫn chưa tỉnh lại.

Cô ta ném học sinh xuống, giơ rìu lên, mặt không thấy rõ ngũ quan

nhưng vẫn luôn hướng về phía Dương Nguyên Nhất, dường như là đang
gây sự với cậu. Sắc mặt Dương Nguyên Nhất đanh lại, cong người nhảy lên
điện thờ, giơ lên một hũ tro cốt vờ như muốn đập xuống đất, cô ta thấy thế
gào lên vừa giận vừa lo.

Dương Nguyên Nhất cầm hũ tro cốt trên tay cảm thấy trọng lượng

không đúng lắm, mở ra xem, kinh ngạc không thôi: “Trống không?”

Cậu lục tục mở mấy hũ tro cốt gần đó, đều là trống không, bên trong

hoàn toàn không có tro cốt, thứ gì cũng không có.

“Lizzie Borden cầm rìu, chém ba cô bốn mươi nhát. Khi cô nhận ra

mình đang làm gì, cô chém mẹ mình bốn mươi mốt nhát.” Người phụ nữ
mặc váy hát ca dao cười nhạo Dương Nguyên Nhất bị gạt, giơ rìu chém
xuống cổ thanh niên đang mê man.

“!!!”

Dương Nguyên Nhất thở phì phò, bởi vì vận động kịch liệt nên bắp

chân hơi run. Trong nháy mắt, cậu đập hũ tro cốt, thừa dịp cô ta tránh né
kéo thanh niên vào trong điện. Mặc kệ cô ta có phải giả vờ kiêng kỵ hay
không, dù sao cũng phải thử một lần. Không ngờ cô ta thật sự không thể
vào, chỉ đi vòng lòng ở cửa.

Lần thứ hai cô ta đến sương phòng, bên trong còn có mấy học sinh mê

man. Dương Nguyên Nhất nắm chặt baton, bước ra cửa đại điện. Mới vừa
đi ra, thanh niên kia liền tỉnh lại, kinh hoảng không ngớt chất vấn: “Là ai?!”

Dương Nguyên Nhất không kịp giải thích, chỉ để lại một câu: “Không

muốn chết thì đừng ra ngoài.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.