QUỶ SỰ VÔ TẬN - Trang 41

Dương Nguyên Nhất mới vừa vào cửa đã ngửi được cổ hương vị làm

người nôn mửa, cậu che mũi miệng quay đầu nhìn Ngụy Duyên Khanh.
Anh mang mặt nạ không nhìn ra biểu cảm, nhưng trấn định như không ngửi
thấy cổ mùi hôi chua kia. Dương Nguyên Nhất nhịn hồi lâu, chậm rãi thích
ứng cổ hương vị kia rồi mới buông tay quan sát.

Căn hộ là tiêu chuẩn ba phòng một phòng khách, cửa ra vào đối diện

phòng bếp, bên cạnh là cái tủ để giày, sau tủ để giày chính là phòng khách
và ban công. Cửa sổ sát đất ở phía trước ban công bị bức màn ngăn trở,
không mở đèn, cả phòng mờ tối không thấy rõ. Dương Nguyên Nhất vừa đi
tới đã bị giầy để lung tung làm trượt chân, được Ngụy Duyên Khanh níu
tay lại, cả người rơi vào vòm ngực dày rộng ấm áp.

Dương Nguyên Nhất sửng sốt, Ngụy Duyên Khanh ôm chặt thắt lưng

cậu hồi lâu, đôi mắt hơi híp lại, lóe lên ánh sáng khác thường, trong bóng
đêm không ai nhìn thấy. Ngụy Duyên Khanh đỡ Dương Nguyên Nhất đứng
thẳng, lạnh nhạt nói: "Cẩn thận."

Dương Nguyên Nhất nói lời cảm ơn, sau khi đứng vững thì nheo mắt

lại nhìn sàn nhà. Sau đó một ánh lửa lờ mờ sáng lên, chiếu sáng căn phòng
khiến cậu có thể nhìn rõ mọi vật. Dương Nguyên Nhất ngẩng đầu nhìn về
phía ánh lửa, trùng hợp đối diện với đôi mắt đục ngầu của người phụ nữ
kia. Nữ nhân trước mặt rất béo, phần thịt dưới cằm béo chừng ba ngấn,
nhìn qua vừa nung núc mỡ vừa nhếch nhác.

Biểu tình người phụ nữ dại ra, vừa nhìn chòng chọc Dương Nguyên

Nhất vừa giới thiệu: "Tôi tên Hà Mai, ủy thác mấy người tới điều tra
nguyên nhân em gái tôi bị gì."

Hà Mai dẫn hai người vào phòng ngủ, có một cô gái gầy yếu rúc trên

giường trong phòng ngủ. Trước mặt cô gái là một con búp bê Nga cao nửa
thước, búp bê Nga xinh đẹp tươi tắn, vô cùng quen thuộc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.