QUỶ SỰ VÔ TẬN - Trang 414

(Minh Nguyệt Châu: còn được gọi là Dạ Minh Châu)

*Hòa Thị Bích

*Dạ Minh Châu

Trên thực tế, ngoại trừ tình cảm khá lạnh nhạt ra thì tất cả dị văn được

ra đời từ truyền thuyết đô thị đều có tên gọi khác thay thế. Ví dụ như con dị
văn trong trấn Hòa Bình này, mọi người gọi nó là ‘Oán linh’. ‘Nó’ cũng
không phải là con ‘Oán linh’ duy nhất, lần trước xử lý ‘Khóc nữ’ cũng
được gọi là ‘Oán linh’ ôm hận mà chết. Về phần kỳ trân dị bảo được sinh ra
trong truyền thuyết như Ngô Úy, Hạ Lan Lam, cũng được gọi là Tinh quái.

Dương Nguyên Nhất: “Thì ra là thế.” Cậu ngẩng đầu nhìn nước từ trên

mái hiên chảy xuống, thành từng chuỗi giống như rèm che. Cậu xoay người
vào nhà, vừa đi vừa nói chuyện: “Sếp, lần trước tôi có nói muốn tìm anh
nói chuyện, bây giờ anh rảnh không?”

Trong lòng Ngụy Diên Khanh lại dâng lên dự cảm bất thường, nét mặt

cứng đờ, anh cố gắng từ chối: “Không rảnh.”

“À.” Dương Nguyên Nhất thờ ơ hỏi: “Vậy sau này cũng không rảnh,

đúng không?”

Ngụy Diên Khanh lặng lẽ thở dài, thỏa hiệp theo Dương Nguyên Nhất

vào nhà. Dương Nguyên Nhất đóng cửa phòng lại, ngồi xếp bằng trên
tháp*, vỗ vỗ vị trí bên cạnh ý bảo Ngụy Diên Khanh ngồi xuống. Lúc này
thái độ không còn tôn kính như trước, e rằng trong lòng đã có suy đoán.

(Tháp: ghế ngồi hình giường, dài hẹp, hơi thấp)

Dương Nguyên Nhất nhìn chằm chằm Ngụy Diên Khanh một lúc:

“Ngụy Diên Khanh? Ngụy Lan Đình? Anh Ngụy —— Hmm? Có đúng
không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.