QUỶ SỰ VÔ TẬN - Trang 413

chấm đỏ đang cháy bay lên không trung, so với tơ lụa quý nhất còn mượt
mà hơn.

Ngón trỏ của Ngụy Diên Khanh khẽ run run, tàn thuốc kẹp giữa hai

ngón tay rơi lả tả, rớt xuống rồi thấm vào trong đất. Anh nghiêng đầu sang,
hơi híp mắt, như cười như không nhìn Dương Nguyên Nhất: “Qua đây.”

Dương Nguyên Nhất đi tới, đứng bên người anh nhìn ra phía ngoài.

Cửa ở đối diện, nhìn thấy rất nhiều bóng dáng vội vã bên ngoài: “Xảy ra
chuyện gì vậy?”

Ngụy Diên Khanh: “Nhóm người của Đổng Dũng Phong thuận lợi rời

khỏi trấn Hòa Bình, ra ngoài báo cảnh sát. Nghe thấy án giết người, cảnh
sát lập tức chạy tới, đến nơi này thì lại phát hiện rất nhiều người chết kinh
động đến đồn cảnh sát địa phương. Vì vậy tăng số xe cảnh sát, hiện tại họ
đang xử lý thi thể, Ngô Úy thìthương lượng với bọn họ.”

Dương Nguyên Nhất: “Trên bụng Ngô Úy còn có vết thương, để một

mình anh ấy không sao chứ?”

“Không sao. Hắn là loại dị văn dù bị thương cũng có thể khôi phục

nhanh chóng.”

“Ngô Úy là dị văn gì?”

Ngụy Diên Khanh: “Kỳ trân dị bảo.”

Dương Nguyên Nhất sửng sốt: “Là thứ gì?”

Ngụy Diên Khanh bình tĩnh trả lời: “Ý trên mặt chữ, hắn và Hạ Lan

Lam đều là dị văn kỳ trân dị bảo, dựa theo truyền thuyết đô thị chắc là ‘Yêu
tinh’, hoặc là ‘Tinh quái’. Nói cụ thể thì bọn họ là Hòa Thị Bích, chính là
cái loại Minh Nguyệt Châu* được lưu truyền trong sử ký nhưng hiện tại đã
mất tích, là kỳ trân dị bảo đã từng dẫn đến chiến tranh quốc gia.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.