QUỶ SỰ VÔ TẬN - Trang 421

Tuy rằng không cười, nhưng trong họng anh lại truyền ra hai tiếng ho

nhẹ, Dương Nguyên Nhất cho rằng anh bị viêm họng muốn ho khan.
Nhưng khi chạm đến ánh mắt của anh, lời định nói ra lại nghẹn trong họng.

Trong đôi mắt ấy, hồ nước sâu thẳm lạnh lẽo trở nên thanh ngọt trong

veo, nhu hòa đến không tưởng nổi.

Ngụy Diên Khanh đắc ý vênh váo, khẽ hỏi cậu: “Em không giận anh?”

Dương Nguyên Nhất nhếch miệng cười: “Không giận.” Cậu lắc đầu,

ngừng lại một chập rồi nhấn mạnh: “Tôi không phải dạng hẹp hòi, tôi hiểu
anh có nỗi khổ riêng. Anh sống là tốt rồi, tôi không giận.”

Ngụy Diên Khanh cẩn thận quan sát ánh mắt của Dương Nguyên

Nhất, xác định không tức giận cũng không vui vẻ, không vui không bực
bình tĩnh phẳng lặng. Trong lòng anh vẫn có chút lo âu, thấp thỏm bất an.

Dương Nguyên Nhất gội đầu không có thói quen lau tóc, cho nên lúc

đi ra thì tóc vẫn còn ướt. Ngụy Diên Khanh biết tật xấu này của cậu, đã
sớm chuẩn bị khăn lông. Lúc này hai người không nói gì, anh bèn đi vòng
ra phía sau Dương Nguyên Nhất, phủ khăn lông lên đầu cậu, bàn tay to đè
trên đỉnh đầu: “Đừng nhúc nhích, anh lau tóc cho em.”

Dương Nguyên Nhất dừng động tác rồi dần thả lỏng, bầu không khí

yên tĩnh lan tràn.

Lúc đêm khuya Ngô Úy mới về, Đổng Dũng Phong và Triệu Gia

Quang cũng đến, đồng thời nói cho bọn họ biết tình huống của trấn Hòa
Bình. Trấn Hòa Bình có hơn trăm người chết, phần lớn là người già và
trung niên. Bên trên biết được tình huống thật của trấn Hòa Bình, đến lúc
đó sẽ suy xét tình hình mà xử lý.

Họ cũng đã tìm được nữ sinh vốn đột nhiên mất tích, trong lúc sương

mù vây quanh, cô không thấy rõ đường nên đi lạc. Bởi vì sợ nên cô trốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.