QUỶ SỰ VÔ TẬN - Trang 419

đùa đâu. Chúng nó hoặc thích hoặc khát khao em, so với người thường thì
mãnh liệt hơn một chút. Nhưng chờ tới khi em qua 25 tuổi, hoảng sợ sẽ dần
biến mất.”

“25 tuổi?”

“Càng gần cái chết thì càng tiếp cận dị văn. Từ ‘Người’ đến ‘Dị văn’,

từ sinh ra đến qua đời. So với người thường thì em thiếu sợ hãi, trong tương
lai loại cảm xúc này sẽ hoàn toàn biến mất.”

Cho nên lúc đầu bé con Dương Nguyên Nhất có thể tới gần Ngụy

Diên Khanh hình thể không ổn định, cũng không bị ác mộng cắn nuốt.

Dương Nguyên Nhất đột nhiên hỏi: “Còn anh?”

Ngụy Diên Khanh: “Hả?”

Dương Nguyên Nhất có hơi ngượng ngùng, xoay mặt sang phía khác,

rũ mắt: “Tuổi thọ của anh.”

Cửa sổ không được đóng chặt, luồng gió mang theo mưa bụi phất vào,

phả lên mặt đất cách đó không xa, ướt một chập rồi khô ngay. Dương
Nguyên Nhất nhìn chằm chằm mặt đất, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, nhìn
kỹ lại thì thấy Ngụy Diên Khanh đang đứng trước mặt cậu.

Ngụy Diên Khanh áp lòng bàn tay lên gò má Dương Nguyên Nhất,

ngón cái vuốt ve làn da cậu, anh đến gần rồi hôn lên trán, lông mi, hai má
và mũi của Dương Nguyên Nhất: “Anh đã mua lại mảnh đất phong thủy tốt
mà em thích rồi.”

Dương Nguyên Nhất trừng mắt: “Mộ đôi xa hoa?”

“Nhà của chúng ta sau khi chết.”

Dương Nguyên Nhất: “Anh trả bao nhiêu tiền?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.