QUỶ SỰ VÔ TẬN - Trang 417

Nguyên Nhất đều là anh, chỉ có anh. Đối với dị văn khủng bố có ham muốn
độc chiếm mãnh liệt mà nói, chuyện này làm anh vô cùng hài lòng.

Dương Nguyên Nhất: “Nếu đã xuất hiện trước mặt tôi, vì sao vẫn che

giấu không chịu nói rõ?” Liên tục trêu ghẹo, nhưng đến lúc quyết định thì
lại chạy —— “Đùa giỡn tôi sao?”

“Không phải.” Ngụy Diên Khanh ngước mắt, chần chờ một lúc rồi

nói: “Em nên biết hiện nay hình thể và bản thể của anh vẫn chưa hòa hợp,
nói không chừng ngày nào đó sẽ nổ tung —— anh muốn chờ hoàn toàn ổn
định rồi sẽ thẳng thắn với em. Đến lúc đó…” Ánh mắt anh dịu dàng nhìn
Dương Nguyên Nhất: “Nguyên Nguyên muốn phạt anh thế nào cũng
được.”

Dương Nguyên Nhất nhìn thẳng Ngụy Diên Khanh, sau một lúc lâu

mới dời mắt. Cậu yên lặng một lúc rồi hỏi: “Người chủ cũ… Hắn là gì?”

“Là người, cũng là dị văn.”

Dương Nguyên Nhất vô cùng kinh ngạc: “Hả?”

Ngụy Diên Khanh: “Mỗi truyền thuyết đô thị, tin đồn dân gian được

lưu truyền từ trước đến nay, ngoại trừ truyền miệng còn có sách vở*. Di
chuyển, khống chế chính trị, thiên tai… Lịch sử đổi thay dần biến mất,
người ghi chép thông qua ghi chép văn tự làm dị văn có thể sinh tồn. Ở cận
đại có rất nhiều người không hề thờ phụng quỷ thần, nói từ trình độ nào đó,
rất nhiều dị văn trước kia đã dần dần biến mất.”

(Sách vở: ghi chép lại những truyền thuyết thành sách)

Dị văn trong lầu bốn văn phòng thám tử cũng là đại dị văn nức tiếng

gần xa, nhưng trong văn tự, truyền thuyết lại dần biến mất. Đến hiện tại,
ngay cả bản thể đều duy trì không nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.