QUỶ SỰ VÔ TẬN - Trang 430

Tôn lão vuốt ve thân cây già nua, trong lời nói toát lên tưởng niệm:

“Trước đây nơi này là một mảnh đất bằng phẳng, mọi người ở xung quanh
đến đây hóng gió. Bởi vì tôi sống rất lâu, ba trăm hay bốn trăm năm nhỉ?”
Ông lắc đầu: “Không nhớ rõ lắm, nhưng bọn họ cho rằng tôi sống lâu như
vậy, tất nhiên đã thành tinh nên thờ phụng tôi, kính nể tôi. Sau này thời đại
thay đổi, Quỷ hồn Tinh quái Yêu mị đã từng là truyền thuyết đô thị lại bị
mọi người không tin tưởng, truyền thuyết dần bị lãng quên, chúng tôi dần
dần biến mất.”

Dương Nguyên Nhất lặng lẽ nghe Tôn lão kể về dị văn trước kia, gió

thổi ngọn cây, lá vang xào xạc. Lá trên thân cổ thụ vẫn tươi tốt như xưa,
cho dù trong mùa đông lạnh lẽo tiêu điều vẫn dạt dào xanh biếc.

“Chúng tôi không hề được công nhận, cho dù là dị văn cũng sẽ chết.”

Tôn lão ngồi xuống, cảm thán nói: “Kỳ thực chúng tôi cũng không sợ cái
chết, dù sao chúng tôi được công nhận nên mới tồn tại, nhưng nếu tử vong
cũng âm thầm lặng lẽ thì quá thê lương. Đám dị văn càng phiền muộn thì
càng khát vọng, vì vậy ‘Người ghi chép’ được sinh ra.”

Tôn lão ôn hòa nhìn Dương Nguyên Nhất: “Dị văn vì người mà sinh

ra, cậu và chủ nhân cũng là người vì dị văn mà sinh ra.” Ông chỉ về phía
lầu bốn: “Bọn họ xem cậu là con của mình.”

Bất luận là chủ nhân đứng đầu giới hay là Dương Nguyên Nhất bây

giờ, cũng vì dị văn không cam lòng chết đi nên được sinh ra. Đương nhiên
cũng sẽ bị dị văn cho rằng họ là con mình.

Có vài dị văn xem Dương Nguyên Nhất là con, gặp liền vui vẻ. Có vài

dị văn khủng bố muốn cắn nuốt Dương Nguyên Nhất, chiếm đoạt cậu.

Trong lòng Dương Nguyên Nhất có chút khác thường nhưng không

biểu hiện ra ngoài mặt. Cậu nhìn lầu bốn chưa bao giờ đặt chân tới, bên
trong tối đen như mực, ẩn dấu trên trăm dị văn không biết tên. Dường như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.