QUỶ SỰ VÔ TẬN - Trang 432

Dương Nguyên Nhất quay đầu hỏi: “Vâng?”

Tôn lão cười híp mắt: “Không có gì. Bên ngoài trời lạnh, đừng đứng

quá lâu.”

Dương Nguyên Nhất gật đầu: “Vâng.”

Sau khi Tôn lão vào nhà, trong sân lại trở nên yên tĩnh. Gió lạnh lay

động đại thụ, âm thanh ‘xào xạc’. Dương Nguyên Nhất đang nhìn lá vàng
khô dưới chân thì bỗng dưng ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ lầu ba, Ngụy
Diên Khanh đứng trên đó hút thuốc hứng gió lạnh.

Dương Nguyên Nhất dùng mũi chân khẽ chạm đất, đột ngột nhảy lên,

dùng cả tay chân dẫm bệ cửa sổ leo lên lầu ba, xuất hiện trước mặt Ngụy
Diên Khanh. Ngụy Diên Khanh bình tĩnh nhìn cậu một lúc rồi vứt thuốc
xuống đất, giang tay ôm lấy cậu.

Dương Nguyên Nhất khoát tay lên vai Ngụy Diên Khanh, tựa đầu vào

anh, thầm thì: “Quá nhiều tin tức, em muốn bình tĩnh một chút.”

Ngụy Diên Khanh híp mắt, ôm cậu như ôm đứa trẻ rồi xoay người đi

về phòng, vào phòng rồi cũng không buông xuống. Khó khăn lắm Nguyên
Nguyên mới gần gũi anh, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt này.
Ngụy Diên Khanh khẽ vuốt ve lưng Dương Nguyên Nhất, nói rằng: “Cứ từ
từ, anh luôn ở đây.”

Dương Nguyên Nhất nhắm mắt: “Không tin anh.”

Ngụy Diên Khanh nửa dụ dỗ nửa chân thành đảm bảo: “Anh xin lỗi,

sau này sẽ không gạt em nữa. Ngoại trừ việc giấu diếm thân phận thì anh
chưa từng gạt em.”

Dương Nguyên Nhất cười lạnh hai tiếng: “Trước đây anh khinh

thường gạt em.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.