chỉ cần im lặng không ồn ào là được. Nguyên Nguyên, ba gửi gắm con cho
một người khó lường, hắn có thể không đối xử tốt với con nhưng ít nhất có
thể đảm bảo con lớn lên bình an. Chỉ cần trưởng thành, con có thể rời khỏi
nhà cũ Ngụy gia, con sẽ được tự do.”
“Nguyên Nguyên, ba ba không nỡ xa con.”
Cha nuôi ngủ cùng Dương Nguyên Nhất, nửa đêm lặng lẽ rời đi.
Dương Nguyên Nhất không biết, ngày hôm sau tỉnh lại không thấy người,
cậu chân trần chạy khắp nhà cũ, ngồi ở cửa ngóng trông cha nuôi. Người
trong nhà tưởng rằng cậu sẽ chờ mấy ngày mấy đêm, ai ngờ đứa nhỏ này
chỉ chờ một ngày một đêm, trong một ngày chờ đợi đó vẫn ăn cơm đúng
bữa. Người lớn cho rằng đứa trẻ này lạnh lùng, cha bỏ đi mà không thấy nó
có bao nhiêu đau lòng.
Nhưng loại người có tính cách này mới có thể sống sót, không quấy
không phá cũng coi như yên tĩnh ngoan ngoãn, không chọc giận ông chủ.
Nhà cũ rất yên tĩnh, Dương Nguyên Nhất đếm có tổng cộng mười
người, tính cả cậu với ‘Ông chủ’ trong miệng bọn họ thì có mười hai người.
Phụ trách chăm sóc cậu là một phụ nữ trung niên, Dương Nguyên Nhất gọi
người đó là ‘Thím Phương’.
“Thím Phương ơi, ‘Ông chủ’ là ai?”
Thím Phương bận rộn dọn dẹp phòng của Dương Nguyên Nhất, trả lời
cậu mà không ngẩng đầu lên: “Chủ nhân căn nhà này.”
“Hắn được gọi là ‘Ông chủ’ hả thím?”
“Còn không phải sao? Ông chủ rất khó hầu hạ.” Thím Phương dừng
dọn dẹp, căn dặn Dương Nguyên Nhất: “Con tuyệt đối đừng đến khu Đông,
người bên đó tính tình rất tệ, hơn nữa rất kỳ lạ. Người thấy hắn sẽ gặp ác
mộng, lần trước có một tên trộm ở thôn bên cạnh không có mắt đến khu