QUỶ SỰ VÔ TẬN - Trang 92

đầu, tập trung nhìn vào thì phát hiện khe hở trên vách tường quả thật đã
khuếch trương nứt bằng chiều dài cánh tay.

Vương Tiểu Hồng ở sau lưng hỏi: "Dương Nguyên Nhất, anh nhìn gì

vậy?"

"Không có gì." Dương Nguyên Nhất rũ mắt, đóng cửa lại. Lúc xoay

người cậu đưa tay đè lại mắt phải, mí mắt không ngừng giật giật.

Ba người xuyên qua hành lang dài, đình viện, gác nhỏ, tới Bất Câu

Lâu. Bất Câu Lâu là tòa nhà kiểu lầu các, tổng cộng có năm tầng. Tầng cao
nhất thắp đèn sáng choang, bốn tầng còn lại cửa sổ đóng chặt, tối đen u ám.

Thẩm Tiểu Nguyệt đẩy cửa chính của Bất Câu Lâu rồi đi vào, sau đó

hai người Dương Nguyên Nhất đi vào theo sau. Bên trong lầu quả thực
giống như lời Thẩm Tiểu Nguyệt nói, lưu trữ sách nhiều không đếm xuể.

"Gia phả đặt ở tầng năm."

Ba người lập tức bước lên cầu thang, trong bóng đêm ván gỗ bị giẫm

lên phát ra tiếng cót két. Mí mắt Dương Nguyên Nhất càng giật liên hồi,
cậu đè mí mắt, nhìn chằm chằm bóng dáng Thẩm Tiểu Nguyệt, nhẹ giọng
hỏi: "Nghe Thẩm tiên sinh nói, chính mắt cô nhìn thấy Liệt Phùng Nữ kéo
những người khác vào trong vách tường?"

Thẩm Tiểu Nguyệt: "Chính mắt tôi nhìn thấy mẹ chết trước mặt tôi."

Dương Nguyên Nhất khẽ nhíu mày, ngay sau đó liền nghe thấy cô nói

tiếp: "Không ai nói cho các người biết đúng không? Ba của tôi cũng không
biết, không ai biết. Lúc mẹ chết, tôi mới ba tuổi, đêm hôm đó trời cực kỳ oi
bức. Tôi lăn qua lộn lại ngủ không được, mẹ sẽ dỗ tôi. Kỳ thực chuyện tình
lúc ba tuổi tôi đã sớm quên sạch, duy chỉ có chuyện đêm hôm đó khắc sâu
ký ức đến tận bây giờ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.