"Thả ta ra, ta đã nói chỗ này không có người bệnh nào!"
"Trước ngăn hắn lại, hắn cũng có có thể tiếp xúc người bệnh truyền
nhiễm, phải đưa đi bệnh viện làm kiểm tra sẵn cách ly!"
"Thả ta ra! Các ngươi thả ta ra. . . ."
Thanh âm lo lắng của Giang Nham không ngừng truyền tới, Tần Tiêu rất
muốn biết hắn rốt cuộc thế nào, nhưng hắn cử động không được, thân thể
hắn đau quá, rất nặng nề. Hắn chỉ có thể nằm ở trên giường, cố gắng mở
mắt ra, nhìn mấy người mang nón chống độc cùng với y phục cách ly tiếng
vào phòng.
Bọn họ lấy ra cái chăn trên người hắn, phát ra thanh âm kinh hoảng, tiếp
theo bọn họ dùng một ít dụng cụ tiến hành điều tra ở trên người hắn, rồi sau
đó hắn nghe được bọn họ nói: "Người này đã bị bệnh rất nặng, hắn hiện tại
chính là nguyên nhân gây bệnh, htất cả trên người hắn đều có thể trở thành
nguyên nhân lây bệnh. Vì phòng ngừa bệnh tình phát tán tiếp. Hiện tại lập
tức tiêm thuốc cho hắn, khiến hắn an nhàn chết đi ngay sau đó cách ly đem
hoả táng (thiêu xác)!"
Cái gì. . . . . .
Tần Tiêu tưởng chính mình nghe nhầm, nhưng không lâu sau, ánh mắt
mơ hồ của hắn, nhìn đến một người bắt đầu dùng tiêm lấy thuốc --
Tần Tiêu nhớ tới một câu cuối cùng Bích Nhan đã nói với hắn, nàng nói,
phải khiến hắn chết lại một lần.
Hiện tại hắn rốt cuộc hiểu được ý tứ của nàng, nàng là muốn hắn chết
giống phương thức Ngôn Hoa đã chết lúc trước. Lần khó khăn này, hắn thật
sự cũng chỉ có thể như vậy sao? Hiểu được tất cả hết thảy, kết quả lại phải .
. .