“Giờ có thể thả tôi ra được rồi đó…” Một lát sau, tôi thấy gã một chút
ý định buông ra cũng không có, không khỏi kỳ lạ nói.
Vòng tay ở bên hông quả thật buông lỏng ra, nhưng lại không gỡ
xuống, chỉ là từ vòng ôm biến thành đặt tay, giống như một động tác tùy ý
mà bất ngờ. Tôi một khắc cũng khó nói cái gì, chỉ là cảm thấy hơi là lạ.
Nếu tiếp tục bảo gã bỏ ra, tôi sẽ cảm thấy dù nói sao đi nữa đối với “đồng
bạn” vừa là bạn tốt vừa an ủi mình như thế rất không có đạo lý; nhưng nếu
không bảo gã bỏ ra, tôi sẽ cảm thấy tư thế tay gã quanh eo tôi, lưng tôi dán
ngực gã cực kỳ không tự nhiên, kỳ cục. Tôi càng nghĩ càng cảm thấy
chuyện này phải suy nghĩ lại, càng suy nghĩ lại càng cảm thấy lạ lạ, hơn
nữa… tự nhiên phát hiện cảm giác bản thân trở nên hơi kỳ lạ. Bởi vì, đợi
tôi phát hiện, tôi lại nghĩ tới một phương hướng kỳ quặc mà không tưởng
nổi.
Mặt mày tôi không khỏi vì ý nghĩ này trở nên vặn vẹo.
“Này, Ninh Phàm Kỳ.” Trong khoảnh khắc tôi phát ra tiếng, tôi đã hối
hận rồi, cũng không ngừng cầu nguyện trong lòng gã ngủ quách đi. Nhưng
từ trước tới giờ, thần may mắn đã bao giờ ngó ngàng tới tôi, đến lúc này, tự
nhiên cũng chẳng có chuyện lòng muốn là việc thành. Dường như ngay vừa
lúc tôi nói xong, cánh tay người phía sau khoác lên lưng tôi liền cử động.
Tôi kinh ngạc cảm giác được Ninh Phàm Kỳ vậy mà véo nhẹ tôi một cái.
Cái này…loại hành động này, nhìn kiểu gì cũng giống như, cũng giống
như… ve vãn thế hả?!