QUỶ THI ĐỘC HƯƠNG - Trang 12

sắt, nhưng cũng chỉ vào buổi tối mới đạt cấp độ người sắt, ban ngày vẫn là
nhân loại bình thường. Nhìn đôi mắt chỉ có trên loài quốc bảo thì biết.

Lão Tam ư hử gật đầu, sau đó nhắm mắt lại chôn đầu trên giường,

đuối sức mà la:

“Có gì thì nói đại đi, tôi nghe.”

“Ơ ơ, cậu không xuống thì làm sao nói rõ, cậu không nghe rõ thì tới

lúc chia tiền không có phần nhớ!” Lão Đại như trước lớn tiếng hăm he.

Lão Tam không đáp, chỉ giơ tay lên, duỗi ra hai đầu ngón tay, làm hình

chữ V, sau đó đồng thời cong hai ngón lại, ý nói nghe được. Loại ngôn ngữ
kỳ quái của người câm này là tiểu Lục tuổi nhỏ nhất ký túc xá chúng tôi,
Chung Tân Duy phát minh, hơn nữa đã nhanh chóng lan truyền toàn bộ ký
túc xá.

“Chia tiền gì?” Tôi hào hứng hỏi.

“He he…” Câu hỏi của tôi khiến lão Đại cười quái dị một hồi, làm một

bộ thần thần bí bí.

“Được rồi, được rồi, đừng cười nữa! Nói mau, nói mau!” Tôi run rẩy

rớt hết một đám da gà da vịt, thúc giục.

“Ừ, hiện tại có cơ hội này kiếm tiền, thành công thì tất cả có thể có

thêm một khoản thu nhập!” Lão Đại xoay người, cầm DV, nhắm ngay tôi,
vừa quay vừa nói.

Đương nhiên, lão Tứ lại kêu thêm một tiếng thảm thiết.

Tôi đối với tình trạng làm đệm thịt của lão Tứ vô cùng mặc niệm, có

điều vẫn hào hứng như cũ nghe lão Đại nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.