QUỶ THI ĐỘC HƯƠNG - Trang 133

Cười khổ một tiếng, mí mắt khẽ rũ, qua một hồi, tôi dứt khoát nhắm

hai mắt lại.

Cuối cùng, Ninh Phàm Kỳ khẽ khàng đứng dậy. Tôi biết rõ, gã nghĩ

tôi từ chối gã rồi.

Mất đi hơi ấm từ tay gã trên tóc, tôi chợt phát hiện khi nãy tỉnh dậy đã

ra không ít mồ hôi, da toàn thân trở lạnh, cả người nhịn không được rùng
mình. Sự cố chấp khó hiểu nào kia cũng không đeo bám nữa.

“Nếu như…” Vẫn không mở mắt, tôi nhỏ giọng nói, “Nếu quả thật

phải chết, vậy bên nhau đi.” Vừa nói xong, tôi không khỏi cảm thấy nhẹ
nhõm hẳn đi, giống như đã giải quyết xong một mối tâm sự vậy.

Một lúc lâu sau, Ninh Phàm Kỳ lại đặt tay lên đầu tôi. Hình như trên

trán vẫn còn cảm giác mềm mại ấm nóng có chút dính lại.

Hưởng thụ lấy sự ấm áp này, tôi từ từ nhắm mặt chìm vào giấc mộng.

Lúc này, rốt cuộc không phải ác mộng nữa.

Một lần nữa mở mắt ra, mặt trời đã lên cao, cả căn phòng buổi sáng

được chiếu rọi. Theo sau đó, không phải là giọng của Ninh Phàm Kỳ, mà là
một giọng nữ đầy xúc động và cái ôm mềm mại thơm tho:

“Tiểu Viễn, con tỉnh lại rồi!”

Tôi tỏ vẻ bất ngờ. Nhưng rồi khi nhìn thấy người còn lại đứng bên

giường, cha tôi, tôi liền biết rõ người đang ôm tôi là ai rồi. Tôi không lên
tiếng, đợi bà từ từ bình tĩnh đã.

Mắt nhìn qua người đang đứng một bên, người đàn ông luống cuống

cả tay chân và đang đầy kích động ấy, tôi không khỏi thở dài. Hình như,
người đàn ông này vẫn luôn không biết cách biểu đạt cảm xúc của mình.
Tôi với ông, có lẽ giống nhau điểm này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.