thật. Điểm duy nhất khiến người ta cảm thấy ông ta còn trẻ, còn chút sức
sống, chỉ sợ là cặp mắt kia. Chỉ tiếc trong đó ngẫu nhiên sẽ hiện lên ảm
đạm và bất đắc dĩ, khiến cho khí thế dồi dào của ông ta cứ thế mà sụp đổ đi
nhiều.
Thấy vậy, tôi không khỏi có chút hả hê cười thầm. Cứ như thể, trong
trò chơi đánh cuộc mạng sống này, cũng không chỉ có chúng tôi bị cuốn
vào cả người gian nan chịu không nổi, liên tục bị công kích nặng nề.
Thế rồi, tôi lập tức lại cảm thấy bi ai một hồi. Bởi vì cảm giác thỏa
mãn nhỏ nhặt này, thông thường chỉ xuất hiện giữa hai người có cùng khả
năng gặp phải bất đắc dĩ như nhau.
Sự im lặng lan tràn giữa mọi người. Tất cả như đắm chìm trong suy
nghĩ chính bản thân. Có lẽ, tất cả đều có suy đoán giống tôi.
Thật lâu sau, Triệu Thần Khởi cuối cùng lên tiếng. Ông ta hít một hơi
sâu, sau đó lại như nghĩ đến điều gì, lộ ra nhụt chí có chút hơi hướm buồn
rầu, nói nhẹ: “Ông Trác, bà Trác, tôi có chút lời muốn nói với hai người,
mời cả hai cùng ra một chút được không?” Nói rồi, dẫn đầu ra cửa.
Cha mẹ hai người hơi ngạc nhiên một lát, liền gật đầu theo ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, cửa bên cạnh lại mở ra.
Ánh đèn ảm đạm lúc này càng thêm nhợt nhạt. Thì ra, cuối cùng ở lại
đây, vẫn là hai chúng tôi.
Tôi không biết tường cách âm ở đây không tốt cho lắm, dù sao tôi
hoàn toàn không thể nghe được rõ ràng từng câu ba người nói cái gì, chỉ có
thể nghe thấy tiếng gào la không rõ nghĩa vang lên.
Trước khi bọn họ quay về, tôi ngẩng đầu nhìn sang Ninh Phàm Kỳ
ngồi một bên không nói gì, lại cúi đầu nhìn chăm chăm cánh tay phải đang