QUỶ THI ĐỘC HƯƠNG - Trang 167

Tôi cười cười, không nói gì.

“Đúng rồi, lần trước cậu không phải bảo chán quá sao? Nhìn nè, tôi

đem theo vài chiếc đĩa, cái gì cũng có hết. Trong đó còn có mấy phim khoa
học viễn tưởng cậu thích nhất nè.” Nói rồi, Ninh Phàm Kỳ liền lấy ra một
chiếc hộp giấy khoảng 5 inch, sau đó lấy laptop mà mẹ để lại trong tủ.

Thật ra nếu không vì cha mẹ cấm tôi không được dùng tay phải, có

laptop tôi cũng không buồn chán thế này. Một tay vọc máy thật sự mệt,
đánh chữ hay chơi trò chơi gì cũng bất tiện. Cuối cùng đành phải quăng
máy vào góc xó.

Ngay dịp gã thu dọn, tôi mở hộp ra lục lọi thử xem có gì thú vị không.

Ninh Phàm Kỳ là một người rất có lòng, nhìn hộp đựng đĩa này là thấy
được. Bên trong xếp rất nhiều, nhưng lại tiết kiệm được không gian, mỗi
đĩa đều bỏ đi hộp đựng cồng kềnh, chỉ để trong bao đĩa bằng nhựa, kèm
theo giới thiệu ngắn trên một tấm thẻ. Vừa tiện vừa không rối mắt.

“Ồ? Đây là đĩa gì vậy?” Tôi quơ tay lấy một chiếc đĩa không hề có

giới thiệu gì, ngoắc ngoắc hỏi, “Không có giới thiệu nè.”

Ninh Phàm Kỳ đi đến cầm lấy, giở ra xem, mới chợt bảo: “A, tôi nhớ

rồi. Vừa nãy trước khi tới thấy nó trên bàn máy tính, tôi nghĩ hẳn là phim gì
đó nên tiện tay cầm luôn. Bởi vì lúc đi vội, cũng chưa bỏ vào máy xem là
gì. Lát nữa xem có bộ nào thiếu đĩa gì không, có lẽ là nó.” Nói rồi lại trả
cho tôi.

Tôi không nhận. Bởi vì tôi đã đoán ra xuất xứ của cái đĩa này rồi.

Trước đó cùng ngày của cái lần đầu tôi muốn chứng minh Ninh Phàm Kỳ là
hung thủ, có xem một đĩa ghi hình của lần chơi trò gọi hồn, rồi sau khi hai
chúng tôi tranh luận, tôi để chiếc đĩa trên bàn máy vi tính. Từ đó đến nay,
dường như chưa động lại. Nói như vậy, chiếc đĩa này hẳn là ghi hình của
đêm ấy rồi. Một đoạn ngắn quen thuộc nào đấy rất nhanh lướt qua đầu tôi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.