QUỶ THI ĐỘC HƯƠNG - Trang 166

lặn thế thôi, không chưng bên trong còn chưa phục hồi chức năng được,
xuất viện xui rủi động đâu lại gãy. Vì vậy ở lại bệnh viện nghỉ ngơi tốt hơn.
Thế là thời gian êm đềm ấm áp này lại kéo dài.

Những gì đã xảy ra trước khi xa xôi như cách cả thế hệ. Tất nhiên,

ngẫu nhiên cũng nghĩ lại; huống chi trong lòng tôi vẫn còn nhiều điểm để ý
đến. Ví dụ như Ninh Phàm Kỳ ngày ấy nói về tử trạng của hai chúng tôi,
lúc đó đầu tôi chợt lóe suy nghĩ, đến nay còn chưa bắt được.

“Đang nghĩ gì vậy?” Giọng Ninh Phàm Kỳ đột nhiên vang lên bên tai

tôi.

Dời mắt khỏi khung cảnh ngoài cửa sổ, ngay khi vừa quay đầu đã thấy

mặt gã dán tới. Tôi ngơ ngác nhìn gương mặt phóng lớn của gã, nhất thời
mờ mịt không biết làm sao.

“Thì ra cậu đang ngẩn người.” Ninh Phàm Kỳ tủm tỉm cười, nói rồi

mới lùi về.

Có lẽ thời gian này thật sự quá mức nhàn rỗi, người xung quanh đều

đã buông lòng. Gần đây, gã và cha mẹ thường lộ ra nụ cười như thế này,
nhẹ nhõm, hạnh phúc. Chỉ là, bọn họ càng như thế, tôi càng cảm thấy
những sự kiện kinh khủng kia chỉ là hải thị thận lâu(*), càng không chân
thực. Cứ cảm thấy rắng, càng có nhiều điều ghê gớm hơn sắp ập tới. Đỉnh
điểm cùng cực sẽ ngay lúc mọi người chẳng ai đề phòng mà bất ngờ đánh
tới.

(*) hải thị thận lâu ( phố biển lầu trai). Hải thị: thành phố trên biển –

trên mặt biển thường hay có không khí bốc lên, khiến người đứng trong bờ
nhìn ra tưởng có thành thị trên biển. Thận lâu: lầu của con trai dựng nên –
trên mặt biển khi lặng sóng thường thấy như có cung điện trên không, ngày
xưa người ta cho đó là hơi thở của con trai bốc lên mà thành. -> thành ngữ
này ý chỉ cảnh biến ảo không thực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.