QUỶ THI ĐỘC HƯƠNG - Trang 165

Triệu Thần Khởi không nói gì, liên tục gật đầu xem như đã đáp ứng.

Thật lâu sau, thở dài: “Dù không hợp điều kiện, tôi cũng sẽ để người cho nó
“hợp”.”

Tôi nghe xong cười khổ. Quả thế, từ tình huống hiện tại của họ, công

ty bảo hiểm hẳn đã điều tra và rất có thể không đền bù gì cả, nhưng nếu
Triệu Thần Khởi sẵn lòng giả tạo vài “bằng chứng,” thế thì hẳn không còn
vấn đề gì nữa.

Một thời gian sau đó, tôi luôn nằm trong bệnh viện nghỉ ngơi, Ninh

Phàm Kỳ thì qua lại giữa hai nơi trường học và bệnh viện, điểm danh so
với ba mẹ hơn chỉ không thiếu. Nói cũng lạ, cũng chẳng biết ngày đó ba
người lớn bọn họ giải quyết được gì. Dù sao kết quả kể từ hôm ấy, cha mẹ
bắt đầu thay phiên thăm tôi, gần như tới mức độ một tấc không rời. Lễ đính
hôn của cha và dì Tinh cũng không thấy ông lo, công việc của mẹ cũng
không thấy bà để ý. Ngoài ra, dì Tinh không đến thì thôi, nhưng cũng chẳng
thấy cha nhận điện thoại của bà, thật sự rất kỳ lạ – đừng bảo đã chia rồi đấy
chứ?

Dù bị vây trong cảm giác chờ đợi thời khắc quan trọng tới, nhưng đối

với tôi, khi cuối cùng được tìm lại sự yêu thương của cha mẹ trong cuộc
sống như thế này, tình thân khiến người ta khó thở như vậy chân thật hơn
bao giờ hết.

Còn có một chuyện khiến mọi người, kể cả tôi vô cùng ngạc nhiên, đó

là vết thương của tôi. Theo lý, bị thương động tới gân cốt muốn lành cũng
phải trăm ngày. Cho dù tôi còn trẻ, nhưng mức độ bị thương của tôi cũng
phải đợi ít nhất hai tháng để lành. Nhưng thực tế, tôi trải qua chưa tới hai
tuần, bác sĩ đã bất ngờ thông báo, xương của tôi lành như bình thường rồi,
hơn nữa vết rách cũng khép lại. Nhìn bên ngoài cứ như chưa từng bị gì.

Vốn tôi đã muốn xuất viện, nhưng cha mẹ kiên quyết bảo thương tổn

như thế này hoàn toàn không thể dễ lành như vậy, nhìn bên ngoài thì lành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.