QUỶ THI ĐỘC HƯƠNG - Trang 177

là được mà?”

Vừa nói xong, tôi rõ ràng thấy toàn thân cảnh sát Triệu run lên, màu

sắc trên mặt hoàn toàn biến mất, mồ hôi lạnh to như hạt đậu phủ đầy trán,
nét mặt vặn vẹo một hồi.

Tôi cười gật gù, lại gật đầu đáp lại: “Cũng đúng.”

Nói thật, tới giờ tôi cũng vẫn không rõ vì sao cảnh sát Triệu lại tỏ rõ

lập trường sẽ không nhúng tay vào những án này nữa, ngoài trừ chuyện bọn
họ đi nhặt xác. Thực tế, ông ta có thể không cần nói, chỉ cần ngoài mặt tỏ
vẻ hết sức rồi, nạn nhân cũng không oán trách ông ta được gì cả. Dù sao,
cũng có trách được đâu.

Là vì sợ “nó” tìm tới mình? Hay vì những đồng nghiệp khác? Thế

nhưng cho tới bây giờ, rõ ràng, cũng có sự kiện nào liên quan đến người
ngoài cuộc cả, lo lắng của ông ta hơi dư thừa rồi. Huống chi, từ hướng nhìn
của tôi, đồng sự của ông ta cũng không né tránh tiếp cận với chúng tôi.

Suy ra thì, tôi cũng vừa mới nghĩ tới, ông cảnh sát Triệu này cũng

chính trực quá rồi. Ông ta là người nói một không nói hai, biết rõ mình
không có khả năng, thì sẽ không hề cho người trong cuộc và người nhà có
bất cứ hy vọng gì. Việc làm này hoàn toàn một trời một vực với tác phong
nửa che nửa đậy của cảnh sát bấy giờ. Hơn nữa, ông ta chính là dốc hết sức
nói cho chúng tôi biết rõ tất cả – từ tình huống trên các thi thể, suy đoán
của cảnh sát, tiến triển vụ án mọi thứ tường tận đều cho chúng tôi biết.

Nhưng bởi vì ông ta như thế, chúng tôi càng khó chấp nhận, đặc biệt

là những người chúng tôi đã bị đẩy vào ngõ cụt.

Chúng tôi quả thật muốn cho ông ta biết cả hai rất có thể vì sợ hãi mà

tự sát, thật là muốn cho ông ta nghĩ nếu không bị vứt bỏ chúng tôi cũng
không đến bước đường cùng này, thật là muốn khiến ông ta có thẹn trong
lòng, thậm chí hối hận cả đời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.