QUỶ THI ĐỘC HƯƠNG - Trang 178

Kẻ lương thiện, luôn dễ bị thương mà, aish…

Dường như, dù người chết thật sự là sáu người chúng tôi thôi, nhưng

bị thương, thế mà là cả đám người.

Ngay khi chúng tôi bước vào trường học, bạn học ngày xưa đều xì xào

bàn tán, chỉ trỏ, cũng nhốn nháo nhường đường.

Tôi hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ dưới hình thức này trở lại sân

trường đã lâu ngày xa cách. Tôi và Ninh Phàm Kỳ quen thuộc đi về phía
viện Y, Triệu Thần Khởi ngược lại theo sau chúng tôi.

Trên đường đi, lại không gặp được bao nhiêu người, mà dần dần thấy

vắng vẻ đìu hiu. Không biết là vì cảnh sát phong tỏa khu vực, hay mọi
người không dám đến gần, sợ dính phải cái gì. Cảnh sát Triệu không biết
nghĩ tới điều gì, vẻ mặt hẩm hiu chậm rì rì đi theo, một chút cũng không có
dáng vẻ hối hả của cánh sát khi gặp án, về sau còn muốn tụt lại tới mười
mét hơn.

“Trác Viễn.” Ninh Phàm Kỳ đột nhiên gọi tôi.

“Hở…sao?” Tôi còn đang ngẩn ngơ lại càng giật mình, sau mới phục

hồi tinh thần, vội đáp.

“Nguyện vọng của cậu là gì?” Gã nhẹ giọng hỏi, cũng không nhìn tôi.

“Nguyện vọng?” Tôi liếc sườn mặt gã, quái dị hỏi lại, “Sao tự nhiên

lại hỏi cái này?” Tôi bỗng nhiên nhớ tới suy nghĩ lúc trước: nếu có người
hỏi tôi, nguyện vọng trước khi chết là gì, mong muốn của tôi hiện tại là cha
mẹ tái hợp.

Chỉ là… hiện tại nói sao cũng không được đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.