QUỶ THI ĐỘC HƯƠNG - Trang 204

Đối với lời trách mắng của tôi, Ninh Phàm Kỳ một chút xíu áy náy

cũng không thể hiện, ngược lại còn hùng hồn biện minh:

“Cậu cũng không phải không biết tình huống hiện tại của tụi mình,

hơn nữa lúc đó tôi cũng sợ lắm chứ, căn bản không kịp hiểu rành rọt, chỉ
dựa theo tiềm thức lựa chọn hành động thôi. Hơn nữa, ai sẽ tin thằng anh
trước giờ mình ghét sắp phải chết chứ. Hơn nữa nó vẫn nghĩ tôi đối xử tốt
với nó là giả vờ cơ.”

“Đấy, cậu thật làm người thất bại!” Tôi buồn cười nói, sau đó lại quay

đầu nhìn mọi người đang chơi hăng say, giọng thay đổi, nói khẽ, “Tốt
quá… còn sống thật tốt, tiểu Phàm còn sống, mọi người cũng sống rất tốt.”

Ninh Phàm Kỳ dường như cũng cảm nhận được cảm giác tang thương

của tôi, thở dài, rồi lại lộ ra dáng vẻ tươi cười đầy khuyến khích, “Còn sống
thật tốt, tôi vốn nghĩ rằng tiểu Lục có thể thoát khỏi, thật ra, tôi còn nghĩ
rằng trừ mình, ai cũng có thể thoát. Kết quả, mọi người như nhau. Có
điều… có thể để cho người chúng ta yêu quý sống tốt, chúng ta cũng cảm
thấy mãn nguyện rồi.”

Ừ, vốn nghĩ rằng, ít nhất sẽ có một người, ít nhất một người sẽ tránh

được tai nạn.

Nhưng rồi trải qua một lời nhắc nhở như thế của gã, tôi cũng thoải mái

chút, than thở:

“Chỉ tiếc không tham gia đám cưới cha mẹ được.”

“Đám cưới là nghi thức thôi. Trải qua chuyện này, bọn họ đã buộc lại

với nhau, không còn chuyện gì xấu nữa đâu. Nguyện vọng của cậu rốt cuộc
thực hiện được rồi.” Gã cười đáp.

“Nói tới nguyện vọng, nguyện vọng của mọi người đều thực hiện

được rồi, dù khó khăn thật đấy. Rõ là có dự cảm nào đó, nhưng cũng chẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.