QUỶ THI ĐỘC HƯƠNG - Trang 45

“Ai nói tôi sợ chứ? Trác Viễn tôi lớn như thế này còn chưa bị thứ gì hù

đâu! Hừ! Cậu chờ đó đi! Với lại tốt nhất là nên moi ra được thứ gì đấy, còn
không thì đúng phí thời giờ!”

Ninh Phàm Kỳ không trả lời, cười cười xoay người chạy chương trình,

full screen, sau đó ngồi vào kế tôi.

Nếu như bình thường tôi sẽ không cùng gã im lặng ngồi chung một

ghế salon đâu, còn hiện giờ… ngồi chung mới an tâm.

Hình ảnh ngay khúc đầu là khi tôi xoay người rời khỏi phòng tập nhảy.

Sau qua vài phút, lão Tam đi tới, kế đó là lão Đại, lão Tứ, rồi sau đó là tôi.

Không biết có phải liên quan tới việc tôi xem quá mức chăm chú, đến

khúc này, tôi cảm thấy hình ảnh trở nên quá mức rõ ràng, tôi thậm chí có
thể nhìn thấy trong gương phản chiếu biểu cảm phân vân của tôi về việc
nắm tay lão Tứ hay không.

Nín thở nhìn thấy động tác tôi đặt tay lên tay lão Tứ, không cách nào

ngăn chặn nhịp tim đập càng nhanh vì sợ hãi.

Tôi căng mắt nhìn chằm chằm vào cái gương kia, vừa chờ mong lại

vừa sợ sệt.

Thế nhưng…không có! Không có gì cả! Vậy mà…không có!

Trong khung hình, trong gương chỉ có vẻ mặt nghệch ra của tôi, những

người khác rất bình thường, bọn họ đều đang gọi khiến tôi giật tỉnh.

Tôi không kiềm được nỗi thất vọng… nhưng cũng thầm thấy may

mắn.

Đối với tôi, tình tiết phía sau có thế nào cũng không quan trọng. Nếu

như cảnh tôi thấy đã không được thu lại, cũng không thể có khả năng thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.