QUỶ THI ĐỘC HƯƠNG - Trang 64

Đến lúc này, gã không phải nên hoảng sợ gào la hay giả cười bảo tôi

nói tầm xàm sao? Thái độ của gã rất ư bình thường, nét mặt thản nhiên,
giống như những gì tôi mới nói chả hề liên quan tới gã, hoặc là gã chẳng
quan tâm.

Có điều, gã càng như vậy, sự sợ hãi ban nãy như vừa thoát khỏi kỳ

ngủ đông, ùn ùn kéo tới.

Tôi cứng nhắc gật đầu.

“Vậy bây giờ là lúc tôi phản bác?”

Sao cơ?!

Tôi giật mình nhìn về phía gã. Sau nửa ngày mới sửng sốt gật đầu.

“Đêm đó tôi quả thật chạy về cửa trước chậm hơn các cậu, thế nhưng

đây chẳng qua vì tôi quá kinh hãi mà sững tại chỗ, thời gian lâu hơn chút
thôi. Còn Tiểu Phàm sợ tôi, cũng như ban sáng tôi đã nói, chỉ vì nó nhìn tôi
khiến nó nhớ tới chuyện tối đó.”

Quả kinh hãi? Điều gì khiến gã quá kinh hãi?

Tôi nhìn gã, cảm giác, cảm giác gã dường như có thâm ý khác.

“Ngoài ra, có lẽ cậu không biết, tôi và Nhất Phàm là anh em ruột, tôi

sao lại hại nó chứ?”

Gì chứ? Cái gì?!

Lần này tôi giật mình thật rồi, không chút nghĩ ngợi cãi lại ngay: “Vì

sao tôi chưa bao giờ nghe?” Tôi dám chắc, bọn lão Đại cũng chả biết, chứ
cái miệng lão Đại rộng như thế, không chừng sớm truyền khắp ký túc xá
rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.