Ngươi là —— thấy Hoàn Nhan Hồng đi đến, Mộ Dung Thanh Liên dị
thường kinh ngạc, thân thể giãy dụa càng thêm lợi hại.
“Ơ, còn muốn chạy trốn a!” Hoàn Nhan Hồng trên mặt lộ ra một nụ cười
trào phúng, Hồ Điệp trong tay chà nhẹ vào đầu ngón chân của Mộ Dung
Thanh Liên, nhẹ nhàng, giống như gió nhẹ. Một trận tê dại lập tức truyền
khắp toàn thân Mộ Dung Thanh Liên, ngươi muốn làm gì? Mộ Dung Thanh
Liên vẻ mặt bất khả tư nghị.
“Ha hả, Bổn cung, chính là thích xử nữ!” Thấy trên cánh tay của Mộ
Dung Thanh Liên có vết đỏ sẫm thủ cung sa, Hoàn Nhan Hồng cúi người,
há mồm cắn lấy thủ cung sa, “Thật là thơm! Chỉ có xử nữ mới có thể tản
mát ra mùi vị thuần khiết như vậy! Bổn cung thích!”
Lúc này, Mộ Dung Thanh Liên rốt cục hiểu mình gặp phải chuyện gì.
Đừng! Mộ Dung Thanh Liên dùng sức lắc đầu, lệ nóng chảy ra hốc mắt,
không nên! Van cầu ngươi, đừng mà!
“Đừng?” Hoàn Nhan Hồng dường như có thể đọc tâm thuật, có thể đọc
hiểu được Mộ Dung Thanh Liên muốn nói gì qua vẻ mặt.
“Như vậy sao được! Bổn cung đã đối với ngươi có hứng thú! Không tin
ngươi nhìn một cái!” Hoàn Nhan Hồng cởi ra áo đơn, lộ ra thân thể to lớn.
Một cỗ thẹn thùng nảy lên trong lòng Mộ Dung Thanh Liên , nàng vội
vàng nhắm mắt lại, không chịu nhìn, nhưng hoa hồ điệp trong tay Hoàn
Nhan Hồng lại lần nữa chà nhẹ trên lưng chân của nàng, cái loại cảm giác
tê tê một lần nữa đánh tới, làm cho nàng nghẹn đỏ mặt.
“Ha hả, thật nhạy cảm! Bổn cung thích!” Hoàn Nhan Hồng lấn thân mà
lên, “ngoan, làm nữ nhân của Bổn cung !”
Đừng, đừng mà! Mộ Dung Thanh Liên ánh mắt mở thật to , nhưng nàng
có thể làm thế nào được? thời điểm cảm giác đau nhói xuyên qua người