Thấy tất cả mọi người nhìn chằm chằm mình, Mộ Dung Thất Thất hiểu
rõ, xem ra chuyện này không thể gạt mọi người, phải đối mặt với thực tế a.
Đưa tay lên, Mộ Dung Thất Thất gở Thủy Nguyệt Chi Kính trên mặt
xuống, lộ ra khuôn mặt vốn có của mình.
“A ——” Đông Phương Lam cầm quải trượng đầu rồng trong tay rơi
xuống”Loảng xoảng” một tiếng nện ở trên mặt đất, “Minh Nguyệt, ngươi
là, Minh Nguyệt. . . . . .”
Hoàn Nhan Liệt cũng nhìn ngây người, hắn góp nhặt nhiều nữ nhân
giống Hoàn Nhan Minh Nguyệt như vậy,cũng không có một người nào so
sánh được với nữ nhân trước mặt này. Đó là khuôn mặt của Minh Nguyệt ,
là mi của Minh Nguyệt , là lỗ mũi của Minh Nguyệt, là môi của Minh
Nguyệt, ngay cả khí chất toàn thân cũng giống Minh Nguyệt ——
“Khanh Khanh. . . . . .”
Tim Phượng Thương đập gay gắt, thì ra là, thì ra là như vậy. . . . . .”Khó
trách ngươi không chịu ——” Phượng Thương câu kế tiếp còn chưa có nói
hết, nhưng hắn và Mộ Dung Thất Thất trong lòng tự hiểu.
“Vương gia, ta vào đêm khuya hôm trước mới biết được, cũng không
phải là cố ý muốn gạt ngươi.” Mộ Dung Thất Thất sợ Phượng Thương hiểu
lầm, vội vàng hướng hắn giải thích, “Ta thật không phải là cố ý .” “Ha ha
ha ha!” Thấy Mộ Dung Thất Thất như vậy, Lý Thu Thủy cười đến lợi hại,
vui vẻ nói, “Phượng Tà! Ngươi thấy được sao! Nữ nhi của ngươi gả cho
con của ngươi! Ha ha ha! Thân nữ nhi của ngươi trở thành con dâu ngươi,
ngươi thấy được sao!”
Lý Thu Thủy nói…, hoàn toàn giải đáp nghi vấn trong lòng mọi người.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi nói nàng là nữ nhi của Minh Nguyệt ?” Hoàn
Nhan Liệt xông lên trước bắt lấy cánh tay của Lý Thu Thủy, “Đứa bé kia