“A? Tố Nguyệt cũng có rồi? Là cái gì? Nói nghe một chút!” Mộ Dung
Thất Thất vừa nghe, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nổi lên dào dạt thần sắc hưng
phấn, “Là lúc nào? Rốt cuộc là nam nhân nào tinh mắt như vậy? Chọn
trúng Tố Nguyệt nhà ta?”
Tố Nguyệt nguyên bản muốn cười nhạo Tô Mi, nghe nói như thế liền
sững sờ, “Ta làm sao? Tô Mi, ngươi đừng bịa đặt! Ta cái gì cũng không có
hết á! Tiểu thư đừng nghe nàng!”
“Cắt! Mới không phải đâu! Buổi tối ngày đại hôn của tiểu thư, Tô Mi
cùng Nạp Lan Tín dưới lầu hàn huyên một hồi lâu!” Tô Mi thấy vẻ mặt Tố
Nguyệt đứng đắn, lập tức hướng Mộ Dung Thất Thất châm ngòi, “Tiểu thư,
cô không biết, sau khi Tố Nguyệt đi, Nạp Lan Tín lại nhìn chằm chằm bóng
lưng của nàng thật lâu, còn vừa nhìn vừa cười ngây ngô…”
“Con nhỏ chết dẫm kia, ngươi nói nhảm cái gì đó!”
So về Tô Mi da mặt mỏng, da mặt Tố Nguyệt càng mỏng hơn, thấy Tô
Mi đem chuyện “Có lẽ có” nói ra, vội vàng giải thích với Mộ Dung Thất
Thất, “Tiểu thư, không phải như thế! Ngày đó Nạp Lan tiên sinh tựa hồ có
chuyện tìm Vương Gia, ta ngăn cản hắn, chỉ là như vậy, không có cái
khác!”
“Thật sự?” Mộ Dung Thất Thất vuốt cằm, ý tứ hàm xúc kéo dài nhìn Tố
Nguyệt.”Nạp Lan Tín? Người không tệ! Là người của Vương Gia, ta giúp
các ngươi tác hợp—— “
Mộ Dung Thất Thất càng nói càng thái quá, Tố Nguyệt gấp đến độ
không xong, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, nghĩ vì chính mình giải
thích, nhưng lại không biết nói như thế nào, Tô Mi cao hứng, ở bên cạnh vỗ
tay bảo hay, “Tiểu thư, không bằng cô chọn ngày tháng, nối dây tơ hồng,
giúp bọn họ tạo thành một đôi đi, thật tốt!”