Thật lâu, không có chứng kiến chủ tử động thủ, hôm nay lại xuất hiện
một Quang Hoa công tử có năng lực ngang hàng với chủ tử, Nạp Lan Tín
có chút kích động. Nỗi tịch mịch của cao thủ, đối với Phượng Thương mà
nói, là một loại bi ai, ít nhất Nạp Lan Tín nghĩ như thế.
Mặc dù thân mình chủ tử không tốt, nhưng người cũng không phải là kẻ
yếu, nếu không, hắn làm sao mười lăm tuổi có thể tiếp quản Ưng kỵ quân,
quét ngang dân tộc du mục phương bắc, đem quân đội Bắc Chu quốc trở
thành quân đội cường mạnh nhất đại lục?
Bất quá, Nạp Lan Tín nhìn hồi lâu, phát hiện Quang Hoa công tử cũng là
thanh niên tài tuấn hiếm có trên đời này. Khi chính hắn đây toàn lực ứng
phó, chỉ có thể cầm cự với Phượng Thương được hai mươi chiêu. Nhưng
mà vị Quang Hoa công tử này, chỉ dựa vào hai sợi tơ mềm mại, lại cùng
Vương Gia đánh một trăm hiệp, người thường, sao có thể làm được như
vậy!
Lại nói tiếp, đều là nữ nhân gây họa. Hai nam nhân vĩ đại, tranh đoạt một
nữ nhân ưu tú, tự nhiên sinh ra mâu thuẫn. Chỉ là, không biết kết quả rốt
cuộc ai thắng ai thua, hắn tất nhiên hi vọng Phượng Thương có thể thắng,
nhưng khi nhìn tình huống hiện tại như vậy, hai người đánh ngang tay, khó
mà nói trước được.
Trên không trung, hai đạo thân ảnh hồng trắng giao thoa, khi đấu chưởng
với Quang Hoa công tử , Phượng Thương đột nhiên ngửi thấy được hương
táo quen thuộc, chỉ là, mùi vị này vì sao xuất hiện ở trên người Quang Hoa
công tử, chẳng lẽ quan hệ của bọn họ tốt như vậy sao?
Nghĩ đến tiểu nữ nhân mà mình hôn qua, có khả năng đã bị cái nam nhân
hèn hạ trước mắt này ôm qua, Phượng Thương ra tay hết mười phần công
lực.
Đồ vô sỉ! Rõ ràng hắn vô lý, còn gây sự như vậy!