“Mẹ. . . . . .” Hoàn Nhan Minh Nguyệt cũng không nhịn được nữa, nhào
vào lòng Đông Phương Lam.
Lúc này, giọng Hoàn Nhan Minh Nguyệt nghẹn ngào, nói không ra lời,
chỉ có thể một tiếng lại một tiếng hô “mẹ”, dường như muốn đem hơn mười
năm ủy khuất, qua một tiếng “mẹ” này, toàn bộ kêu ra.
“Minh Nguyệt!”
Đông Phương Lam tay run lẩy bẩy, vuốt ve tóc Hoàn Nhan Minh
Nguyệt. Đúng vậy, là Minh Nguyệt! Thân thể ôn nhuận này là con gái của
bà, Minh Nguyệt còn sống! Bà rốt cục đợi được đến lúc gặp con gái của
mình rồi!
Trong Phật đường, bởi vì đôi mẫu nữ nhận nhau, mà tràn ngập lên một
tầng không khí hạnh phúc cùng đau thương. Phượng Tà đi tới trước mặt
Đông Phương Lam, quỳ xuống dập đầu, cũng gọi một tiếng “Mẹ!”
“Phượng Tà! Thật tốt quá! Các ngươi còn sống, thật sự là quá tốt!” Đông
Phương Lam lệ tuôn nhạt nhòa, liên tục gạt lệ, “Thật tốt quá!”
Hoàn Nhan Minh Nguyệt cùng Phượng Tà một trái một phải, muốn dìu
Đông Phương Lam, lại bị Đông Phương Lam cự tuyệt. Nàng cung kính quỳ
gối trước tượng Phật, hai tay úp, nặng nề dập đầu, “Đa tạ Phật tổ! Đa tạ
Phật tổ cho chúng ta một nhà đoàn viên! Đa tạ Phật tổ!”
Cho đến khi dập đầu lạy ba cái sau, Đông Phương Lam mới đứng lên, bà
tay trái lôi kéo Hoàn Nhan Minh Nguyệt, tay phải lôi kéo Phượng Tà, xem
một chút bên trái, lại xem một chút bên phải, kích động gật đầu lia lịa.”Tốt
tốt! Tốt!”
Mẹ con đoàn tụ, là chuyện Đông Phương Lam nằm mơ cũng muốn, vốn
cho là đây là một loại hy vọng xa vời, không nghĩ tới cuối cùng mộng đẹp
biến thành sự thật, bảo Đông Phương Lam như thế nào không kích động.