thành, Hạ Chinh chỉ sợ là hoàng đế đầu tiên đào thoát trong lịch sử Đông
Lỗ quốc.
“Bệ hạ, ngươi không thể đi!”
Lời nói của Di Sa vang lên sau lưng của Hạ Chinh, “Ngươi là vua của
một nước, làm sao lại có thể rời khỏi Ngư Sở hoàng cung, vứt bỏ kinh
thành lại! Ở tiền tuyến các tướng sĩ đang một lòng chiến đấu, ngươi làm
như vậy, không phải làm cho bọn họ thất vọng sao?”
“Đủ rồi!”
Lời nói của Di Sa, làm cho Hạ Chinh hoàn toàn mất bình tĩnh, “Ngươi
thì biết cái gì? Ngươi đừng có một chút mà ở trong này nói chuyện không
đâu , Nếu như để cho người Bắc Chu bắt được ngươi, những người đó nhất
định sẽ tha cho ngươi! Nhưng còn trẫm ? Ngộ nhỡ trẫm rơi vào trong tay
bọn họ, có phải là sống không bằng chết !”
“Đúng rồi, việc này không phải nên cảm tạ người Bồng Lai Đảo sao.
Nếu không nhờ lời khuyên của Độ Nhất, phụ hoàng của trẫm vốn không có
khả năng nghĩ đến chuyện đi đánh Bắc Chu quốc! Hiện tại tốt rồi, xảy ra
chuyện như thế, cũng không thấy viện trợ từ Bồng Lai Đảo! Hiện tại ngươi
còn trách trẫm, ngươi có tư cách gì? !”
“Im, ngươi nói cái gì!” Thấy thái độ tồi tệ của Hạ Chinh đối với Di Sa,
Hạ Tuyết tức giận đến không nói được, tay đặt ở trên chuôi kiếm, lạnh lùng
nhìn hạ chinh, “Có dũng khí ngươi lặp lại lần nữa!”
“Trẫm nói, ngươi có thể làm gì được trẫm? Chẳng lẽ muốn giết trẫm
sao?”
Vẻ mặt hung dữ của Hạ Chinh nhìn chăm chú vào Hạ Tuyết, “Trẫm nghĩ
rằng, lúc Độ Nhất khuyên phụ hoàng của trẫm xuất chinh, Di Sa ngươi lại
đi Bắc Chu. Các ngươi, còn không phải thông đồng với Bắc Chu mà đối