Dụng Thất Thất, Minh Nguyệt Thịnh trực tiếp rót rượu vào trong bụng.
Rượu cay nồng, thật sâu kích thích cổ họng Minh Nguyệt Thịnh. Hắn
cho là hắn có thể bình chân như vại, có thể bình tĩnh mà đối diện nàng cùng
hạnh phúc của nàng, nhưng nhìn đến nàng, hắn mới phát hiện đó là một
loại lừa mình dối người.
Mặc dù, không thể nào quên, nhưng là nàng hạnh phúc, trong lòng hắn
cũng là hạnh phúc . . . . . .
“Minh Nguyệt Thịnh, ngươi làm sao vậy?” Thấy Minh Nguyệt Thịnh
sững sờ, Cổ Quân uyển lắc lắc cánh tay hắn, “Ngươi làm gì ngẩn người ra
thế, Phượng Thương tự mình mời rượu ngươi kìa!”
Bị Cổ Quân Uyển lay lay như vậy, Minh Nguyệt Thịnh mới nhìn đến
khuôn mặt tươi cười của Phượng Thương, cùng bầu rượu trong tay hắn.
“Đa tạ!” Lời của Phượng Thương rất ngắn gọn, cũng vô cùng đơn giản,
một câu”đa tạ”, đã biểu đạt hết tình nghĩa của nam nhân. Trong câu “đa tạ”
của Phượng Thương, bao hàm quá nhiều ý tứ , tỷ như cảm tạ hắn dụng binh
đánh Tây kỳ quốc, hóa giải áp lực của Bắc Chu quốc, tỷ như cảm tạ hắn bỏ
qua Mộ Dung Thất Thất, không có chặn ngang, tỷ như cảm tạ hắn quan tâm
đến hài tử của bọn họ, ba mươi tết, mưa gió, vẫn kiên trình chạy tới, tỷ như
rất nhiều. . . . . .
“Không khách khí!” Minh Nguyệt Thịnh tự nhiên hiểu được ý tứ Phượng
Thương, nam nhân này, hắn bội phục.”Cạch ——” Minh Nguyệt Thịnh
cầm chén rượu nhẹ nhàng mà đụng chén rượu của Phượng Thương: “Là ta
phải làm !”
“Ta nói, các ngươi quá không có tâm rồi! Uống rượu cũng không chờ
ta!”