Nhân vật chính của bữa tiệc đã rời đi, nhưng Phượng Thương lại không
hề có ý định cho đám quan viên này trở về.
“Ngồi! Khai yến!” Trong miệng nói như vậy, Phượng Thương gọi quản
gia Phượng Tề tới gần bên mình, dặn dò hắn mấy tiếng, Phượng Tề lui
xuống.
“Cảm tạ các vị tới tham gia yến tiệc đầy tháng của tiểu nhi! Đa tạ !” Một
tiếng “đa tạ” vang lên từ trong miệng Phượng Thương, mang theo mười
phần hàn khí. Phượng Thương biết, tại phủ mình mặc dù không nhiều lắm
người lắm,nhưng đủ phòng vệ bình thường. Hôm nay là lễ đầy tháng của
Phượng Kiêu, mọi người có chút khẩn trương, nhưng hắn trăm triệu không
nghĩ tới Tháp Cát Cổ Lệ có thể lẻn vào được .
Phàm là người vào Vương Phủ, đều phải cầm thiệp mới có thể tiến vào.
Kia chỉ có thể nói rõ một vấn đề, chính là Tháp Cát Cổ Lệ theo chân các
văn võ quan viên trước mắt vào Vương Phủ, nói cách khác, trong triều có
người chứa chấp Tháp Cát Cổ Lệ. Lúc này Phượng Thương thấy, đây là
một tín hiệu cực kỳ nguy hiểm !
Mặc dù Đông Lỗ quốc, Tây kỳ quốc cùng Nữ Chân tộc đã trở thành lịch
sử, nhưng mà lại không bắt được Long Trạch Cảnh Thiên cùng Tháp Cát
Cổ Lệ. Hiện tại Tháp Cát Cổ Lệ thế nhưng đến kinh thành Bắc Chu quốc,
nói rõ trong triều có người cấu kết với ả.
Rốt cuộc là ai? Người nào sẽ có lá gan lớn như vậy, dám chứa chấp Tháp
Cát Cổ Lệ?
Thời điểm Phượng Thương trầm mặc, Phượng Ngọc đã chỉ huy ngươi
mang các món ăn lên, từng món ăn ngon mắt ngon miệng được đặt lên từng
bàn, nhưng đám khách nhân đều mất đi hứng thú thưởng thức. Ám sát Tiểu
thế tử nhà Nhiếp Chính Vương, tội này có bao nhiêu nặng a Không có
người nào có thể gánh chịu lửa giận của Phượng Thương .