“Bà ngoại, ta đã bảo A Khang niêm phong thành rồi!”
“Được lắm! Dám động tới Tiểu trọng tôn của ai gia! Nhất định phải tìm
ra nàng!”
Thái độ của Phượng Thương cũng giống như Đông Phương Lam, hắn
nắm lấy tay Mộ Dung Thất Thất, thanh âm trong trẻo trở nên lạnh lùng: “Ả
vậy mà có thể trà trộn vào Nhiếp Chính Vương phủ, Tháp Cát Cổ Lệ đúng
là gan quá lớn! Cũng không biết là ai cho nàng cái lá gan này .”
Lúc nói lời này, ánh mắt của Phượng Thương quét ngang đám khách
nhân đến chúc mừng, ánh mắt lạnh lẽo ấy khiến cho tất cả mọi người cảm
thấy sợ. Nhiếp chính vương có ý gì vậy? Chẳng lẽ là bảo, Tháp Cát Cổ Lệ
có liên quan đến những vị khách này sao? Là do họ dẫn tới?
Những người này vừa nghĩ tới thủ đoạn của Phượng Thương đều sợ hãi
không thôi. Bọn họ đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không dám lên tiếng,
trong lòng đều ngầm suy đoán, rốt cuộc là ai làm ra “chuyện tốt này !”
“Cát Tường!” Phượng Thương gọi Cát Tường, giật hổ phù bên hông
xuống, ném cho nàng: “Truyền lệnh của ta, sai Ưng Kỵ quân phong tỏa cửa
thành, mọi người không được ra khỏi thành. Ngươi mang người, lục soát
từng nhà cho ta! Bổn vương đây muốn xem thử, người nào có lá gan lớn
như vậy, thế nhưng chứa chấp khâm phạm của triều đình! Nếu là tìm được
ai chứa chấp ả ta, bắt lại! Nếu phản kháng, thì giết chết tại chỗ không cần
luận tội!”
“Dạ!” Cát Tường cầm hổ phù, vội vã đi ra ngoài.
Làm xong những thứ này, Phượng Thương thấp giọng an ủi Mộ Dung
Thất Thất, qua một lúc lâu, nước mắt của Mộ Dung Thất Thấtmới dừng lại.
Đông Phương Lam xem tiểu tôn tử Phượng Kiêu như bảo bối, ôm bé, dắt
Hoàn Nhan Kiệt, cùng rời khỏi nơi này với Hoàn Nhan Minh Nguyệt.