Nhan Khang hít một hơi thật sâu, đi đến trước mặt Tô Mi.
Tô Mi biết rõ Hoàn Nhan Khang đã đến, lúc này, tim nàng nhảy thình
thịch dồn dập, giây phút nhìn thấy đôi giày của Hoàn Nhan Khang ở biết
mặt, tim của Tô Mi suýt nữa đã nhảy thót lên cổ họng.
Thời gian, bỗng như dừng lại, chung quanh an tĩnh dị thường, yên tĩnh
đến khiến Tô Mi có thể nghe được tiếng tim đập của mình, cùng tiếng hít
thở của Hoàn Nhan Khang, càng lúc càng gần.
Trong mắt Hoàn Nhan Khang hiện lên ý thương yêu, thâm tình ngắm Tô
Mi phủ hồng sa, qua hồi lâu, mới phát ra một tiếng thở dài: “Tiểu Mi Nhi,
rốt cuộc ta cũng cưới được nàng rồi!”
Đã quen với bộ dạng cười đùa tí tửng của Hoàn Nhan Khang, Tô Mi
không biết hắn lại có một mặt trầm ổn, thâm thúy như vậy. Hoàn Nhan
Khang duỗi tay, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tô Mi đặt vào tay mình,
cảm nhận được mồ hôi trong tay nàng, Hoàn Nhan Khang nhẹ giọng cười
cười.
“Tiểu Mi Nhi, nàng đang khẩn trương đấy!”
Tiếng cười này, khiến cho Tô Mi quýnh lên…hết sức
囧, muốn rút tay đi,
lại bị Hoàn Nhan Khang nắm chặt lấy.
“Buông tay!” Tô Mi nhẹ khiển trách.
“Không buông! Bây giờ không buông, cả đời không buông!”
Hoàn Nhan Khang cầm lấy tay Tô Mi, lục lọi trên người trong chốc lát,
lấy ra một cái hộp màu vàng. Khi Tô Mi còn chưa kịp hiểu gì, Hoàn Nhan
Khang đã quỳ một gối xuống trước mặt Tô Mi: “Tô Mi, nàng nguyện ý gả
cho ta chứ?”