trôi tuột xuống cổ họng Hoàn Nhan Khang, khiến mắt hắn dần trở nên mê
ly.
Lần này Tô Mi thật sự rất đói bụng, tuy lúc nãy người săn sóc dâu có đút
điểm tâm cho nàng ăn, nhưng không ăn bữa chính, điểm tâm sao có thể
nhét đầy cái bao tử chứ! Bỏ qua ánh mắt nóng rực của Hoàn Nhan Khang,
Tô Mi cầm đũa, bắt đầu ăn cơm.
Chắc là do đói quá lâu, cho nên Tô Mi ăn rất ngon miệng, chỉ nhìn Tô
Mi ăn cơm, trong lòng Hoàn Nhan Khang đã như được uống mật ngọt. Hắn
giơ tay phải chống cằm, vẻ mặt thỏa mãn, nhìn Tô Mi, quai hàm nho nhỏ
của nàng nhai một ngụm rồi một ngụm, nhìn vào thấy cực kỳ đáng yêu.
Ánh mắt trái tim của Hoàn Nhan Khang khiến Tô Mi run người: “Chàng
có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì hay không?”
“Không! Ta nhìn nàng ăn đã thấy no rồi….”
Lời tâm tình ngọt ngào khiến cho Tô Mi đỏ mặt, phun ra ngụm cơm
trong miệng, dính ngay mặt Hoàn Nhan Khang, lốm đa lốm đốm. Tô Mi
quẫn, vội vươn tay lau mặt cho Hoàn Nhan Khang: “Không cố ý, kích
động….”
“Không sao, nàng ăn từ từ!” Hoàn Nhan Khang từ đầu đến cuối vẫn luôn
giữ nguyên nụ cười ngọt chết người, suốt bữa cơm, Tô Mi nhìn mà có chút
hoài nghi rằng cơ cười trên mặt Hoàn Nhan Khang có xảy ra vấn đề gì hay
không.
Rốt cuộc, đã đến thời điểm quan trọng nhất. Tuy tính tình Tô Mi nóng
nảy, nhưng nữ nhân trẻ tuổi khi động phòng hoa chúc, khó tránh khỏi sẽ
khẩn trương.
Tránh khỏi tầm mắt nóng bỏng của Hoàn Nhan Khang, Tô Mi trốn vào
trong thùng tắm: “Chàng đừng có vào đấy! Nghe không?”