QUỶ VƯƠNG KIM BÀI SỦNG PHI - Trang 2112

“Hay, nói rất hay!” Minh Nguyệt Thịnh cầm bó đào, chẳng có mục đích

mà dạo quanh kinh thành, người người lướt qua, nụ cười gắn liền trên môi,
những nụ cười kia khiến cho tâm tình Minh Nguyệt Thịnh cũng lây nhiễm
đôi chút.

Đang lúc Minh Nguyệt Thịnh đắm chìm trong vẻ tươi đẹp của mùa xuân,

đâu đây truyền đến một tiếng tỳ bà.

Lần theo âm thanh, đầu đường, cách đó không xa, có một nữ tử áo trắng

thanh lịch đang quỳ, trên đầu nàng cắm một cọng rơm dài màu vàng, trước
mặt nàng là một thi thể. Dưới mặt đất, chỗ cạnh thiếu nữ để một trang giấy,
trên ấy viết rõ bốn chữ: “Bán mình chôn cha.”

Tiếng tỳ bà thê thảm của nữ tữ, có chút không hòa hợp với ngày xuân hài

hòa, nàng cúi thấp đầu, trước ngực ướt một mảnh, nước mắt trên mặt không
ngừng chảy xuống. Giọng nói của thiếu nữ hết sức nghẹn ngào, cho nên hát
một khúc, hết sức bi thương.

“Đi, qua đó xem!” Minh Nguyệt Thịnh đi đến trước mặt nữ tử, nữ tử cúi

thấp đầu, một đôi tay trắng nõn, thon dài gảy trên đàn tỳ bà, nàng quỳ gối
nơi góc đường, chiếm một góc nho nhỏ, đôi mắt căn bản không nhìn đến
cảnh phồn hoa, ngựa xe như nước, chỉ cúi đầu đánh đàn, nhẹ giọng ngâm
xướng, tạo thành một góc khác biệt giữa chốn phồn hoa.

“Bao nhiêu tiền?” Minh Nguyệt Thịnh nhìn thật lâu, chậm rãi mở miệng.

“Hai lượng.” Thấy có người hỏi mình, thiếu nữ áo trắng ngẩng đầu. Khi

nhìn thấy đôi mắt ẩn lệ kia, tim Minh Nguyệt Thịnh thoáng đập nhanh một
nhịp. Đôi mắt này, khuôn mặt này, vậy mà có vài phần tương tự với Mộ
Dung Thất Thất.

“Văn tự bán đứt* sao?” (*không thể chuộc được)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.