“Điện hạ, một ngày nào đó chúng ta sẽ trở về Nam Phượng quốc!” Phúc
Nhĩ nhìn chủ tử nhà mình, nói một cách chắc chắn.
“Trở về?”Ánh mắt mở ảo của Minh Nguyệt Thịnh dần trở nên kiên định,
đến Tây Kỳ làm con tin gần mười năm, hắn cũng quên mất núi nơi Nam
Phượng thanh tú đến cỡ nào, nước ngọt lành đến mức nào. Nếu phụ hoàng
thật muốn đón hắn về, hẳn đã sớm cử người từ Nam Phượng đến.
Người nào đó trong cung chỉ sợ hận hắn sao chưa chết ở chỗ này, nếu
vậy sẽ chẳng còn ai có thể ngăn cản hoàng nhi của nàng trên con đường trở
thành Thái tử. Nếu không sao lại bảo Hạ Lan Dục khiêu khích Tây Kỳ,
khiến Tây Kỳ chuốc phải buồn bực, tất cả chỉ vì muốn những ngày tháng
của hắn ở nơi này chẳng thể bình an thôi.
“Nghe nói, Hoàng quí phi muốn gả Nhị muội sang đây…”
“Dạ đúng. Minh Nguyệt Hinh hẳn đang trên đường đến, thuộc hạ nghe
nói họ muốn kết thân với Tĩnh vương Long Trạch Cảnh Thiên. Điện hạ,
ngươi xem, phải làm sao bây giờ?”
“Đúng là tính toán rất tốt! Bọn họ giúp Long Trạch Cảnh Thiên đoạt lấy
ngôi vị hoàng đế, Long Trạch Cảnh Thiên cũng sẽ trả ơn họ, giúp đệ đệ của
ta lên làm thái tử, thật sự rất chu toàn a! Phúc Nhĩ, ngươi hãy chú ý thật kĩ
đến phương hướng của sứ đoàn Nam Phượng đi, còn nữa, ta muốn danh
sách của những người trong đoàn.”
“Dạ vâng!” Phúc Nhĩ khom lưng, đôi mắt lóe lên tinh quang :”Hoàng
hậu nương nương sai người truyền tin tới đây, thân thể của hoàng thượng
tựa hồ không tốt lắm, thái y chẩn đoán, đại khái sẽ từ trần năm nay—”
Nghe xong lời nói của Phúc Nhĩ, Minh Nguyệt Thịnh khẽ nhếch môi,
kéo cần câu lên, trên lưỡi câu là một con cá chép hồng đang quấy đuôi vẫy
đạp:”Đúng là điềm tốt!”