“Mộ Dung Thất Thất đa tạ các vị đã chiếu cố, trước đây có lỗi lầm gì,
thỉnh các vị hãy thông cảm. Ngàu sau núi cao sông dài, cũng không có cơ
hội tạm biệt mọi người, hôm nay ta liền mượn danh nghĩa của vương gia
cũng là tỷ phu của ta, để buổi tiệc này trở thành tiệc đưa tiễn. Chén rượu
sau đây, xem như ta dùng để bồi tội!”
Mộ Dung Thất Thất thống khoái uống cạn một chén rượu, đưa chén rượu
rỗng về phía mọi người, nói:” Tố Nguyệt, chúng ta đi!”
Khi mọi người còn đang ngơ ngác không hiểu Mộ Dung Thất Thất đang
nói gì, một chiếc thuyền nhỏ liền đến sát đây, người trên thuyền chính là
Phượng Ngọc:”Công chúa, đến giờ cần đi học, thỉnh công chúa dời giá!”
“Làm phiền cô cô!”
Mộ Dung Thất Thất nói bằng giọng Bắc Chu với Phượng Ngọc, liền
khiến Long Trạch Cảnh Thiên kinh ngạc, chỉ vài ngày ngắn ngủi, Mộ Dung
Thất Thất đã có thể nói tiếng Bắc Chu tốt như vậy, nữ tử này thật sự là cái
phế vật trong mắt mọi người sao?
Vấn đề này vốn chẳng thể nào xác minh được bởi Mộ Dung Thất Thất đã
đi lên thuyền nhỏ.
Nhìn thuyền nhỏ đi xa, Long Trạch Cảnh Thiên nghe thấy một giọng nói
vang lên trong lòng, giữ nàng lại, bằng không ngươi sẽ hối hận! Thanh âm
này không hiểu sao lại vang lên, ngay cả Long Trạch Cảnh Thiên cũng
chẳng thể khống chế được mình. Đợi đến lúc hắn lấy lại tinh thần, người đã
đi xa.
Khi thuyền cập bến, Mộ Dung Thất Thất đưa cho Tố Nguyệt một phong
thơ, dặn nàng giao cho Minh Nguyệt Thịnh.
Phía bên kia, Minh Nguyệt Thịnh cũng cập bờ, nhìn thấy Tố Nguyệt đưa
thư đến, Minh Nguyệt Thịnh có chút ngơ ngác.