"Chỗ này là ta chọn . Người của triều đình tìm khắp không thấy."
Hỉ Muội dựa vào lan can bằng gỗ, đánh giá trại Triêu Thiên của mình,
trong mắt tràn đầy tự tin.
A Nam nghiêng mặt, nhìn Hỉ Muội, nữ nhân này hơn hai mươi tuổi,
không tới ba mươi. Ngày thường, chỉ là thiếu nữ xinh đẹp, có chút tục khí,
có chút nóng bỏng, giống như bà chủ của tửu quán, cử chỉ có chút phong
trần và phong tao. Nếu không phải bởi vì trại Triêu Thiên danh tiếng quá
lớn, trên tay Hỉ Muội nhuốm máu quá nhiều, không ai sẽ tin tưởng nữ nhân
trước mắt thủ lĩnh của nhóm thổ phỉ giết người như ngóe này.
"Tại sao làm thổ phỉ?"
"Ngươi rất kỳ thị thổ phỉ?" Hỉ Muội cau mày, đôi môi đỏ sẫm tiến tới
trước mặt A Nam, "Cha ta là thổ phỉ, Mẹ ta là thổ phỉ, nam nhân của ta đã
chết là thổ phỉ, ta tự nhiên cũng là thổ phỉ."
Câu trả lời này, khiến cho A Nam khẽ mỉm cười. Thời điểm hắn cười,
khóe môi vô cùng dễ nhìn, trái tim Hỉ Muội run lên, đem mắt liếc về hướng
khác. A Nam so với những nam nhân đẹp trai nàng đã gặp qua, vìsao nàng
cảm thấy, cảm thấy A Nam cùng người khác bất đồng đây? Cười đến mê
người như vậy, A Nam này thật là đẹp mắt.
"Ngươi tên là gì?"
"A Nam."
"A Nam? Tên rất hay " Hỉ Muội đột nhiên dồn sức, muốn hôn lên môi
của A Nam, lại bị hắn nghiêng mặt tránh đi, môi của nàng chỉ chạm đến
chiếc cằm râu ria của hắn."A Nam, ta thích ngươi. Nếu ngươi không muốn
bọn họ xảy ra chuyện, thì hãy ở lại."