“Hừ!” Long Trạch Vũ Nhi đem bình rượu đặt mạnh xuống bàn, tạo nên
một tiếng vang thật lớn, khiến Minh Nguyệt Hinh ngừng vuốt mông ngựa,
cũng khiến Mộ Dung Thất Thất hoàn hồn.
Nhìn theo ánh mắt của Long Trạch Vũ Nhi, Minh Nguyệt Hinh liền thấy
Phượng Thương, chỉ cần liếc mắt một cái, Minh Nguyệt Hinh cảm giác
mình dường như gần ngừng thở. Trời ạ! Thiên hạ thế mà có nam nhân xuất
sắc đến cỡ vậy, sao hôm nay nàng mới thấy cơ chứ?!
Lúc trước, Minh Nguyệt Hinh từng đưa mắt nhìn trộm Long Trạch Cảnh
Thiên, đối với vị hôn phu mà mẫu phi an bài, Minh Nguyệt Hinh thấy rất
vừa lòng, hơn nữa, mẫu phi còn nói, nếu mình lên làm Tĩnh Vương phi,
nhất định nàng sẽ giúp mình trở thành Thái tử phi, giúp mình sau này có
thể trở thành mẫu nghi thiên hạ.
Nhưng mà hiện tại, nhìn thấy Phượng Thương, nội tâm Nguyệt Hinh liền
sáng tỏ, Long Trạch Vũ Thiên kia thật chẳng ra gì.
Minh Nguyệt Hinh cảm thấy tim mình đập nhanh thật nhanh, máu trong
người cũng vọt lên trên mặt, nóng như lửa đốt, quá mức nóng rồi. Từng
nghe nói, Nam Lân vương Phượng Thương cũng đến Tây Kỳ, chẳng lẽ
người nọ là Phượng Thương sao? Vì sao lại khác xa lời đồn đến thế?
Lúc nãy là Long Trạch Vũ Nhi, bây giờ lại thêm Minh Nguyệt Hinh,
xem ra tướng công tương lai của mình thực “thu ong hấp bướm”, Mộ Dung
Thất Thất thầm nghĩ trong lòng.
“Khanh khanh, đang suy nghĩ gì vậy?” Phượng Thương vươn tay níu lấy
đôi tay giấu dưới tay áo của nàng, thật rất xinh xắn, ngón tay còn không dài
đến một nửa ngón tay hắn.
“Vương gia, tất cả mọi người đang nhìn….” Động tác của hắn vô cùng
thân thiết, khiến Mộ Dung Thất Thất có chút khó thích ứng, nhưng ở trước