lắc, tôn lên khuôn mặt khiến người người động lòng, khiến ai nhìn thấy
cũng không nhịn được xuân tâm nhộn nhạo.
Đáng tiếc—- Mộ Dung Thất Thất thầm than trong lòng. Xiêm y cùng
trang sức trên người Minh Nguyệt Thịnh đều từ tay nàng mà ra, bộ bạch y
kia rõ ràng rất thanh cao phiêu dật, trân châu cũng thanh lịch cao quý, ở
trên người Minh Nguyệt Hinh lại hiện ra tia tục khí, thật sự quá uổng, quá
lãng phí!
Bất quá dù sao cũng là người mẫu sống, ít nhất có thể khiến thanh danh
của Thông bảo trai cùng Tuyệt sắc phường càng thêm vang dội, tiền kiếm
được cũng càng nhiều, như vậy còn tạm được.
Minh Nguyệt Hinh tiếp tục xem như xung quanh không có ai mà xu nịnh
Long Trạch Vũ. Cảm thấy yến hội này có chút nhàm chán, Mộ Dung Thất
Thất dứt khoát cúi đầu, đưa tay cầm bình rượu lên thưởng thức. Ngày
thường mình đều dùng chén rượu, chưa từng như hôm nay, dùng đến bình
rượu. Bất quá, bình rượu mà Phượng Thương chuẩn bị cũng thật tinh xảo,
là Kim Tương ngọc, giá trị xa xỉ, rất hợp với thân phận của hắn.
Phượng Thương đối với Minh Nguyệt Thịnh không có chút hứng thú,
đối với chuyện Nam Phượng quốc cùng Tây Kỳ hợp tác cũng không hứng
thú, điều khiến hắn thấy hứng thú chính là vị tiểu vương phi bên cạnh
mình.
Khi Mộ Dung Thất Thất ngắm nghía bình rượu, Phượng Thương cũng
đưa mắt ngắm nàng.
Khiến cho Phượng Thương kinh ngạc chính là, Mộ Dung Thất Thất tuy
rằng có dung mạo bình thường, nhưng đôi tay trắng nõn, ngón tay mảnh
khảnh, tựa như một tác phẩm điêu khắc. Trắng như sứ, mềm mịn như lụa,
mười đầu ngón tay nhọn nhọn, như măng mọc sau mưa, ngay cả móng tay
cái cũng thực xinh xắn đáng yêu, cộng thêm một tầng phấn mỏng phủ