“Nếu công chúa thật sự toàn tâm toàn ý bảo vệ lợi ích của Thương nhi,
vậy Bắc Chu quốc lần này phải đoạt được vị trí quán quân ….Chờ Bắc Chu
quốc nhận được danh hiệu này, ai gia liền chủ trì hôn lễ cho công chúa
cùng Thương nhi. Công chúa cảm thấy thế nào?”
Gừng càng già càng cay, đề nghị này của Đông Phương Lam, khiến ngay
cả Mộ Dung Thất Thất cũng không thể không vỗ tay khen hay, càng không
cần nhắc đến Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp.
Bắc Chu đoạt vị đầu bảng, nàng mới có thể được kết hôn cùng với
Phượng Thương, Bắc Chu không thắng, vậy hôn sự của hắn cùng nàng
cũng ngâm nước nóng luôn, nàng từ đâu đến liền xéo về đó.
Mộ Dung Thất Thất nàng đây rõ ràng là nữ tử tay trói gà không chặt,
không có đấu khí, không có lực, không thể tham gia trận đầu, nhưng hiện
tại Đông Phương Lam lại gắn chuyện tứ quốc tranh bá với hôn sự của nàng
chung một chỗ, hoàn toàn là làm khó nàng! Xem ra vị hoàng thái hậu này
rất rất không thích nàng!
“Ngoại tổ mẫu!”
“Thương nhi, ai gia đã nhượng bộ lắm rồi, ngươi còn muốn gì?” Không
đợi Phượng Thương mở miệng, Đông Phương Lam trực tiếp đánh gãy lời
hắn. Đây đã là cực hạn của nàng, cho dù là Phượng Thương, cũng không
nhân nhượng!
Đúng vậy, nàng thực để ý, nàng rất không thoải mái, nàng không muốn
để nữ nhi của kẻ thù gả cho ngoại tôn duy nhất của mình, chuyện này đối
với một người mẹ đã mất đi ái nữ của mình, là một lựa chọn gian nan nhất.
Nàng đây là muốn làm khó dễ Mộ Dung Thất Thất, cũng muốn nhìn xem
nàng ta có thực sự xứng với Phượng Thương hay không.
Lời nói của Phượng Thương bị ngăn lại, Hoàn Nhan Liệt ở một bên thấy
cháu trai bị ủy khuất, vội mở miệng nói giúp hắn.